Vân Thanh còn chưa kịp quay đầu lại, đã bị vài cây châm bạc đâm vào huyệt vị.
Chiếc túi vải đen quen thuốc trùm lên đầu cô.
Sau đó, một giọng nói quyến rũ vang lên.
“Xem ra, SU’ tỷ gần đây tiến bộ rất nhiều…”
Vân Thanh cạn lời bĩu môi:
Lại tới rồi.
Người đàn ông mặc áo choàng đen dừng trước bàn, tiện tay lật xem cuốn y thuật Vân Thanh vừa đọc, nhìn thấy tấm thiệp mời của Đại hội Y học bị đè ở dưới.
“Y Tiên Các lấy Trung y làm chính, các ca phẫu thuật ngoại khoa còn kém…Trong Đại hội Y học, Tây y luôn chiếm ưu thế, Trung y không có cơ hội trở mình, chị thân là Thiếu Các chủ, phải lấy ưu điểm bù nhược điểm. Mấy quyển này để lại cho chị, xem thật kĩ nhé.”
Nói lời này, Vân Thanh chỉ cảm thấy phía sau lưng có ngọn giỏ mát thổi qua, mấy phút trôi qua, cuối cùng cô cũng có thể động đậy, vén khăn trùm đầu lên, chỉ thấy cánh cửa sồ đang mở.
Ngoài ra, trên bàn có thêm mấy cuốn y thuật.
Đều là những cuốn giảng giải y thuật từ góc nhìn của Tây y, trong đó có một cuốn phẫu thuật chuyên về bệnh tim, gồm cả ngoại khoa và nội khoa.
Y Tiên Các quả thực chuyên về Trung y, Vân Thanh ờ cùng Tiêu Dao Tử mấy năm qua, chưa từng tiếp xúc với Tây y.
Trung y lấy quy luật âm dương ngũ hành làm cơ sở, coi trọng vọng, ván, vấn, thiết
bốn phương pháp chữa bệnh của Trung y
, sử dụng nhiều nhất là phương pháp điều trị bằng châm cứu…Phẫu thuật theo Tây y đối với Vân Thanh mà nói vô cùng mới mẻ.
Nhưng Vân Thanh đã sớm hiểu rõ cấu trúc cơ thể con người, biết tất cả mọi thứ, vừa mở sách, những thuật ngữ chuyên ngành của Tây y ỏ’ trong đó, cô đều có thể thay thế bằng thuật ngũ’ Trung y tương ứng để hiểu, đọc cũng không
có bất cứ trở ngại nào.
Ho’n nữa, nhìn những ca bệnh thật cỏ trong sách, Vân Thanh không hiểu sao cũng cảm thấy máu trong cơ thể mình rạo rực cả lên.
Như thề bản thân thật sự trải nghiệm, cô đang đứng trước ca phẫu thuật, điều khiển từng ca phẫu thuật, dưới lưỡi dao mổ là những sinh mệnh đang cần cô cứu chữa. Cô tranh thủ từng giây từng phút chạy đua với thời gian, đọ sức cùng thần chết…
ở đằng khác, mặt trời đang lặn, đèn đường sáng dần.
Quán bar với cuộc sống sa đọa chuẳn bị kinh doanh.
Bà chủ vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy bóng người màu tím đang lững thững đi qua mình.
“Aaaa, Hồ Điệp Quân!”
Người đàn ông này mới tới tháng trước, thời gian làm việc tùy ý thích, ngay cả tên thật cũng không nói.
Nhưng anh ta quả thực là cái cây hái ra tiền, bà chủ cũng chỉ đành chiều theo.
Hồ Điệp Quân quay đầu lại, gương mặt thanh tú cùng lớp trang điếm có phần hơi lố khiến vẻ đẹp của anh ta càng thêm hoàn hảo hơn.
Nhưng dù đẹp thế nào, bàn chủ nhìn cũng cảm thấy giống quả bom hẹn giờ.
“Hồ Điệp Quân, hôm nay lại có người tới dò hỏi tin tức của cậu, hình như gia cảnh rất lớn!” Bà chủ nhìn trái nhìn phải, xác nhận không có người, mới tiến sát tới phía trước người đàn ồng, nén giọng sợ hãi: “Dường như là người của Tập đoàn Đế Vương, tôi nói cho cậu biết, cậu đụng vào ai cũng được, nhưng nếu đụng phía Tập đoàn Đế Vương…thì tôi không thề giúp nổi cậu đâu!”
Tập đoàn Đế Vương?
Hoắc Cảnh Thâm hành động nhanh thật.
Người đàn ông cười một tiếng, thuận tay ném thẻ nhân viên vào thùng rác.
“Không dám làm phiền bà, cáo từ.”
Nói rồi, người đàn ông nhẹ nhàng bước ra ngoài từ cửa sau.
Bước ra ngoài, dưới ánh đèn đường, một bóng người đang đợi anh ta.
Như bòng hoa anh đào cuối cùng héo úa trong gió.
Người đàn ông nhếch khóe miệng, khua tay: “A Bắc, qua đây.”
Người tới đón anh ta, là Mạc Bắc Chu.
“Tôi tìm thấy cô ấy rồi.” Đôi mắt ánh tím của Mạc Bắc Chu sáng lên, vô cùng đẹp.
Khi nhắc tới “cô”, hắn vui vẻ giống như một đứa trẻ nhận được kẹo.
Người đàn ông khẽ mỉm cười, “Tôi biết, nhưng bây giờ, vẫn
chưa phải lúc…phải đợi thêm.
Vân Thanh bây giờ, vẫn chỉ là Vân Thanh mà thôi…
Tiếng cười của người đàn ông trờ nên lạnh lùng.
“A Bắc, nhớ kĩ đừng để Hoắc Cảnh Thâm bắt được cậu, càng không được phép…để lộ ra tôi.”
Trong màn đêm, ờ nơi khác.
Trong tòa nhà cao tầng, ở phòng làm việc CEO của Tập đoàn Đế Vương.
Bóng dáng cao lớn của Hoắc Cảnh Thâm, đứng trước khung cửa sổ, lặng lẽ nhìn ra toàn thành phố.
Phía sau lưng anh, là Hàn Mặc đang cúi đầu bất lực báo cáo: “Tứ gia, không điều tra được bất cứ thông tin nào về Hồ Điệp Quân.”
Dù công khai hay âm thầm điều tra, Hồ Điệp Quân đó, dường như là người vô danh, không có bất cứ tin tức nào liên quan tới anh ta.
Hàn Mặc mạnh dạn đoán: “Có lẽ là người vượt biên, nên không dữ liệu…”
Những người vượt biên sẽ không cỏ bất cứ thông tin nào.
Hồ Điệp Quân kia...Hoắc Cảnh Thâm nhớ tới người đàn ông mắt tím, lẳng lơ nguy hiềm, trong ánh mắt đen sâu thẳm có tia lạnh lùng.
Người đàn ông đó, chỉ sự tồn tại của anh ta cũng khiến anh cảm thấy không thoải mái.
“Tứ gia.” Khi đó, thư ký gõ cửa bước vào, tay cầm một hộp thuốc, “Vừa có người đặt cái này trước quầy lễ tân, nói là phu nhân mang qua cho người.”
Hoắc Cảnh Thâm mỏ’ hộp thuốc, nhìn rõ những viên thuốc bên trong, khi đó sắc mặt đột nhiên chùng xuống, trong ánh mắt có chút đau buồn.
Viên thuốc Vạn Tức màu đỏ, có màu cùa cô…
Hoắc Cảnh Thâm dường như chỉ muốn vứt đi.
Thư ký nuốt nước bọt, nói: “Tứ gia…người đó còn nhắc lại lời của phu nhân…”
“Cô ấy nói gì?”
Hoắc Cảnh Thâm lạnh lùng, khiến chân thư ký mềm nhũn cả ra. Anh cố gắng kiềm nén cảm giác áp bức của mình, nói tiếp: “Phu nhân nói, nếu anh dám vứt đi, hoặc dám không dùng, lãng phí thuốc của cô, khi nào anh về, cô sẽ…bắt anh chân trần quỳ trên vỏ sầu riêng.”
Hàn Mặc: “…”
Chân trần quỳ trên vỏ sầu riêng.
Nói tới trêu đùa vẫn là phu nhân biết trêu đùa…