Mục lục
Tiểu Tổ Tông Ngang Bướng Của Hoắc Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghê Hoan tối nay mặc một bộ váy đen bó sát người, nhan sắc tuyệt đẹp, tóc uốn xoàn, người bình thường nếu án mặc như vậy sẽ có chút cảm giác rẻ rúng, nhưng mặc trên người Nghê Hoa, cô ta toát lên khí chất lạnh lùng kiêu sa, tạo một cảm giác khác.

“Mẹ!” Tiểu Bảo mừng rỡ chạy tới chỗ Nghê Hoan, nhưng nhận được ánh mắt giận dữ của Nghê Hoan, Tiểu Bảo rụt cổ lại, rụt rè kéo lấy váy của Nghê Hoan, “Mẹ…”

Nghê Hoan kéo tay cậu bé: “Ai cho phép con chạy lung tung hả? Không phải mẹ đã nói, con phải ngồi trong phòng chờ sao?”

“…Vâng.” Tiểu Bảo cúi đầu.

Vân Thanh ở bên cạnh cau mày.

Đây là con ruột sao?

Nghê Hoan hít một hơi thật saau, còn định nói gì đó, trong bộ đàm bên eo có tiếng giục: “Linh Lung, nhanh chóng tới phía sau sân khấu! Tiếp theo sẽ tới lượt cô lên hát!”

Người hát trên sân khấu đều đã được sắp xếp theo danh

sách.

Linh Lung, tên của Nghê Hoan.

“Tôi biết rồi.” Cô ta trả lời, rồi khẽ cau mày nhìn về phía con mình, dường như đang nghĩ cách làm sao để xử lí cậu bé.

Tiểu Bảo nhanh miệng nói: “Mẹ, Tiểu Bảo sẽ tự về phòng chờ ngồi đợi, con không chạy lung tung nữa!”

“Nghê tiểu thư.” Vân Thanh nói, “Nếu chị khồng ngại, tôi có thề dẫn theo Tiểu Bảo, đợi chị tan làm.”

Giờ Nghê Hoan mới để ý tới Vân Thanh, cô ta nhìn vài giây: “Là cô…”

“Xem ra chúng ta cũng thật có duyên.” Vân Thanh mỉm cười.

Người ở đầu bên kia bộ đàm ngày càng sốt ruột.

“Linh Lung? Cô còn muốn làm nữa không?!”

Nghê Hoan không còn cách nào khác, chỉ đành tạm thời giao Tiểu Bảo cho Vân Thanh.

“Vậy làm phiền cồ, Vân tiều thư. Tiểu Bảo, con phải nghe

lời chị Vân Thanh nhé.”

“Con biết rồi, mẹ.”

Nghê Hoan vội vã bưỏ’c đi.

Tiểu Bảo quay đầu nhìn Vân Thanh: “Chị, chị quen mẹ em sao?”

“ừm, đừng sợ, chị là bạn của mẹ em.” Vân Thanh nói.

Cậu bé ôm lấy hai tay cô, thành thật nói: “Mẹ em xấu tính như vậy, làm gì cỏ bạn bè.”

Vân Thanh:

Chung Ly thấy Vân Thanh dẫn theo một cậu bé về, mắt mở to.

“Chuyện gì thế này? Cậu nhặt được một đứa bé ở phòng wc?”

“Không phải nhặt, mà là mẹ em bảo em theo sau chị Vân Thanh.” Tiểu Bảo nghiêm túc giải thích, “Em tên Tiểu Bảo, chào chị gái xinh đẹp.”

Cậu bé không chỉ dẻo miệng, mà trông cũng rất đáng yêu,

khiến ai cũng thấy thích, Chung Ly vừa nhìn đã thấy thích cậu bé này.

“Chào em.” Chung Ly sờ mặt Tiểu Bảo, càng nhìn càng thấy quen, cô lấy cánh tay huých Vân Thanh, thì thầm, “Cậu có thấy cậu bé này rất giống Lục Kỳ Hữu không?”

Vân Thanh bất chợt nhớ lại cuộc nói chuyện của Nghê Hoan và Liễu Từ tối hồm đó…Giũ’a Nghê Hoan và Lục Kỳ Hữu đã có chuyện gì đó, nghe như thể, mối thù rất lớn…

Cô đánh vào đầu Chung Ly: “Đừng nói linh tinh.”

Chung Ly suy xét: “Cũng đúng, bên cạnh Lục Kỳ Hữu mấy năm qua không nói tới phụ nữ, ngay cả đàn ông cũng chẳng có. Không thể có đứa con trai lớn vậy được…Đúng

rồi, mẹ đứa bé là ai? Cậu còn có bạn mà mình không quen?”

Vân Thanh chì vào người phụ nữ bước lên hát trên sân khấu.

“Chính là cô ấy.”

Nghê Hoan đội một chiếc mũ màu đen, gương mặt xinh đẹp, nhưng nhìn không rõ.

Cô cầm lấy micro hát.

Nghê Hoan có một chất giọng lạ, quyến rũ, cảm giác hát tình ca rất đặc biệt.

Chung Ly thương cảm nhìn Tiểu Bảo ở bên cạnh, cậu bé ngước mặt, chàm chú nhìn mẹ trên sân khấu, giống hệt fan, không nghe theo kịp nên lắc đầu.

Chung Ly thương tiếc nói: “Mẹ của cậu bé dựa vào nghề hát mà nuôi cả gia đình, chắc sẽ đề cậu bé đói chết mất.”

Vân Thanh thuận tay đổ nước ép hoa quả vào miệng cô ta.

Nghê Hoan vừa hát hết bài thứ nhất, đã xuống sân khấu đi

về phía Vân Thanh, đột nhiên một người đàn ông mặc âu phục, giày da, chặn Nghê Hoan giữa đường.

“Nghê tiểu thư, cậu Lục mời cô qua đó.”

Vân Thanh hơi cau mày, anh nhận ra người đàn ông chặn Nghê Hoa, chình là trọ’ lí riêng của Lục Kỳ Hữu – Đường Quý.

Lục tiên sinh trong lời nói của cô đương nhiên là lục Kỳ Hữu.

“Tôi không quen ai là Lục tiên sinh. Nghê Hoan lạnh lùng tử chối, đưa tay về phía Tiểu Bảo, “Tiểu Bảo, về nhà thôi.”

Tuy nhiên, hai người bảo vệ đã chặn đường Nghê Hoan, Đường Quý khách khí nói: “Nghê tiểu thư, sự kiên nhẫn của Lục tiên sinh có giới hạn. Cô còn con trai, tốt nhất là nên phối hợp cho tối, nếu không sẽ dọa đứa trẻ sợ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK