Trong phòng làm việc trên lầu hai. Hoắc Cảnh Thấm nằm trên chiếc giường mềm mại, đánh một giấc rồi nghỉ ngơi.
Trong phòng khách ở tầng một, Lục Tu đang vắt chéo chân chơi game.
Công việc bác sĩ riêng cho Hoắc Cảnh Thâm chỉ có một vài người biết.
Trong một vài người đỏ, có Lục Tu.
Anh ta được chính anh trai mình cử đến để bảo vệ người anh Tứ.
‘Bang bang bang ’ Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng
gõ cửa kịch liệt.
Dọa Lục Tu run cả tay, còn Lý Bạch trên màn hình điện thoại đang chuẩn bị khoe thì chết thảm dưới sông.
“Này, tên khốn kiếp nào! Dám quấy rối Lục thiếu gia chơi game!” Lục Tu nồi cơn điên, nhảy khỏi ghế sô pha, tức giận xông ra mờ cửa.
Nhưng trước khi mở cửa, anh ta thận trọng liếc nhìn qua lỗ nhìn trộm.
Thấy rõ người phụ nữ đứng ở cửa, lúc đó Lục Tu hai chân mềm nhũn.
Anh ta khom lưng, định lặng lẽ đi ra khỏi cửa, giả vờ như không có ai ở nhà.
“Lục Tu, tôi cho anh ba giây mở cửa, nếu không tôi sẽ đạp cửa!” Giọng nói Vân Thanh lạnh lùng xuyên qua cửa truyền đến, toát ra một cảm giác cảnh cáo.
Lục Tu “ ”
Anh ta cam chịu mờ cửa, nở một nụ cười khi nhìn thấy Vân Thanh.
“Chị dâu, sao cô lại tới đây? Tôi đang chơi game ở đây!”
Vân Thanh không thèm để ý anh ta, đi vào, liếc mắt liền thấy phòng làm việc ở lầu hai đóng chặt cửa.
Bàn tay nhỏ bé buông thõng bên người bị siết chặt, thật muốn đánh người!
Nhìn thấy Vân Thanh không nói một lời đi lên làu, Lục Tu
hoảng sợ.
“Chị dâu!” Anh ta ôm lấy chân Vân Thanh “Trên lầu không có ai, thật sự không có a…”
Anh ta còn chưa nói hết lời, trên lằu liền truyền đến một tiếng “Két”.
Cánh cửa phòng làm việc từ từ mở ra, Hoắc Cảnh Thâm xuất hiện ở cửa, anh vẫn mặc đồ đen, làn da ốm yếu tái nhợt gần như trong suốt.
Anh lẳng lặng đứng đó, không nói gì, không làm gì, chì nhìn cô thôi cũng đủ để Vân Thanh đè nén cảm xúc, tâm trạng lập tức bị phá vở.
Vân Thanh nghiến răng ken két, hung háng lao về phía Hoắc Cảnh Thâm, không nói một lời nào giơ tay lên, một quyền đấm ngã anh.
Nhưng khi hạ tay, cuối cùng cũng không nỡ, vì vậy cô đã thả lỏng sức lực của mình.
“Hoắc Cảnh Thâm!” Đôi mắt Vân Thanh đỏ hoe, cô nhìn anh chằm chằm, ấm ức mà tức giận….Hơn nữa, cô cảm thấy đau lòng, “Anh rốt cuộc đã giấu em bao nhiêu chuyện?!”
Hoắc Cảnh Thâm biết rất rõ, cô có thể tìm thấy anh ở đây, đương nhiên sẽ biết hết tất cả.
Anh giơ tay lau đi vết nước mắt nơi đuôi mắt cô, khàn giọng nói: “Đừng khóc, anh không sao.”
“Câm miệng!” Vân Thanh cơ hồ muốn cắn chết anh.
Không sao?!
Chứng mất ngủ kéo dài hơn mười năm đã đủ khiến tình trạng cùa anh trờ nên tồi tệ hơn … Hơn nữa, Hoắc Cảnh Thâm vẫn còn chửng cuồng loạn không biết khi nào sẽ tấn công.
Vì vậy, lần đó sau khi quan hệ, bệnh tình của anh lên cơn
cực kỳ dữ dội.
Hóa ra là cuồng loạn cùng nhau tấn công!
Mười một nám bị giam cầm đó không tiêu diệt được Hoắc Cảnh Thâm, mà chúng đã gieo một quả bom tâm lý lên anh …
Anh vậy mà còn dám giấu cồ, nói với cồ rằng không sao?
Vân Thanh vừa tức giận vừa buồn bã.
Cô dùng sức dụi mắt, kéo Hoắc Cảnh Thâm vào phòng làm việc mà không giải thích gì, đóng cửa lại.
“Đi nằm đi!” Vân Thanh chỉ vào sô pha.
Hoắc Cảnh Thâm im lặng một lúc rồi hợp tác nằm xuống.
Anh nói to: “Thanh Thanh, vừa rồi anh…”
Vốn dĩ anh muốn nói với cô rằng vừa rồi anh đã ngủ quên.
Nhưng lời còn chưa nói ra, một khối mềm mại liền ập vào trong vòng tay của anh.
Vân Thanh chui vào trong ngực anh, ôm chặt cơ thể lạnh
lẽo của hắn.
Hoắc Cảnh Thâm nuốt lời không nói.
Vân Thanh dùng sức nói: “Nhắm mắt ngù đi!”
Cô tràn đầy sự tức giận.
Hoắc Cảnh Thâm có chút bất đắc dĩ, cuối cùng ngoan ngoãn nhắm mắt lại, chiều chuộng.
Nhưng ngay sau đó, Hoắc Cảnh Thâm cảm thấy có chất lỏng ấm áp trượt vào một bên cổ.
Anh lặng lẽ ôm chặt cô vào lòng, vuốt ve tấm lưng gầy gò bằng đồi tay to ló’n của mình, từng chút từng chút… bằng một cử chì dịu dàng và dỗ dành.
Vân Thanh siết chặt hai tay trước ngực, nức nở hỏi: “Hoắc Cảnh Thâm, anh không muốn có em nữa phải không?”
Trong lòng anh là một quả bóng nhỏ xinh xắn.
Khi cúi đầu xuống, anh có thể nhìn thấy một nửa miếng băng gạc nhô ra từ cổ áo cô, dưới lớp băng gạc là vết thương đang rớm máu do anh cắn.
Nhìn kỹ hơn, Hoắc Cảnh Thâm vẫn có thề thấy vết véo trên cổ cô vẫn chưa tiêu biến hoàn toàn…
Tất cả đều là do anh để lại.
Đôi mắt Hoắc Cảnh Thâm lim dim, anh lặng lẽ đưa tay vuốt ve cô.
Vân Thanh khẽ run lên, cồ biết anh lo lắng điều gì. “Hoắc Cảnh Thấ em không đau! Hơn nữa từ nhỏ em đã bị Tiêu Dao Tử ngâm trong bình thuốc, thể chất tốt hơn người khác rất nhiều, vết thương cũng sẽ mau lành hơn người khác!”
… Hoắc Cảnh Thâm bị đau họng, khàn giọng nói với cô: “Thanh Thanh, khi anh bị bệnh, anh sẽ quên mất mình là ai…”
Vì vậy, anh không chỉ làm tồn thương cô, mà rất có thể, sẽ giết chết cô.
“Em không sợ! Em có thể giúp anh trị thương, em không thề thì còn có Tiêu Dao Từ sư phụ của em! Người cũng có thể giúp được anh! Em nhắt định sẽ chữa khỏi ngươi cho anh!”
“Nếu chữa không được thì sao?” Hoắc Cành Thâm bình tĩnh hỏi lại.