Mục lục
Tiểu Tổ Tông Ngang Bướng Của Hoắc Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ nhìn thấy một dãy số trên giấy trắng mực đen, còn có một hàng chữ bay bổng của Kiều Dã: cô gái, cô đã thành công câu dẫn được sự chú ý của tôi rồi, nểu chơi nữa thì không còn đáng yêu đâu nhé!

Phía sau còn vẽ một trái tim.

Vân Thanh “ ”

Thanh niên đó lấy đâu ra tự tin vậy chứ?

Nhưng lúc này, Kiều Dã dưới lầu lại tự tin giơ bảng, lần này ra giá bảo thủ hơn rất nhiều “Hai mươi mốt triệu ….”

Vân Thanh đang chuẩn bị tiếp tục ra giá để tức chết anh ta, nhưng ngay lúc này, điện thoại của cồ lại đột nhiên rung lên.

Là Tạ Lãng gọi tới.

Trước khi Vân Thanh đến buổi đấu giá, đã bảo Tạ Lãng lén vào bệnh viện, phải chính mắt điều tra dữ liệu, bây giờ xem ra có kết quả rồi.

Hai mươi mốt triệu …. cũng coi như dạy một bài học cho người đứng sau tên đó.

Không lãng phí thời gian chơi với anh ta nữa.

Vân Thanh dùng tay vo tờ giấy của Kiều Dã, tùy ý vứt vào thùng rác bên cạnh.

Cô cầm điện thoại ra ngoài nghe.

“Kết quả điều tra của tôi có chưa?”

“ừm ” Tạ Lãng có chút bối rối.” Lão đại, dữ diệu cô tra,

có chút kì lạ ”

Vân Thanh hơi ngạc nhiên “Là sao?”

“ Tồi cũng không rõ, cô tự xem đi. Tôi gửi vào email cho

cô rồi.”

“Được.”

Vân Thanh tắt điện thoại, đang chuẩn bị vào email kiểm tra, nhưng lại thấy một hình bóng mặc sườn xám đen hoa hồng đỏ vội vàng lướt qua.

Đương nhiên là sư phụ của cô ồn Như Ngọc.

Trong ấn tượng của Vân Thanh, ồn Như Ngọc lúc nào cũng tao nhã quý phái, làm việc vồ cùng bình tĩnh, chưa

bao giờ hành động vội vã như lúc này

Lẽ nào có chuyện lớn sao?

Sắc mặt Vân Thanh căng thẳng, có chút lo lắng.

Cô cũng không quan tâm nồi đến kết quả nữa, liền đi theo.

Cả đoạn đường Vân Thanh đi theo ôn Như Ngọc, vậy mà lại đi đến khu vực nghỉ ngơi của khách SVIP.

Ôn Như Ngọc không mang theo bảo vệ, đôi guốc cao đạp lên thảm trải đầy nhung đỏ, vừa vội vừa nhanh lao thắng vảo phòng Mai Hoa Các.

Đến trước cửa phòng riêng, ôn Như Ngọc lại đi chậm lại, giơ tay chỉnh lại đầu tóc, rồi mới đẩy cửa vào trong.

Vân Thanh vội vàng theo sau “ ”

Cô sao lại nghĩ trạng thái này của sư phụ có chút quay về thời thanh xuân gặp tình lang nhì

Ồn Như Ngọc đẩy cửa bước vào, đôi mắt sắc bén của Vân Thanh đã nhìn thấy bóng dáng trong phòng riêng của một người đàn ông.

Mặc đồ kiểu Trung Hoa, không nhìn thấy mặt, nhưng chỉ riêng dáng người tôi đã mang khí chất của một quý ông.

Cỏ điều không thể nhìn bề ngoài mà đánh giá.

Ồn Như Ngọc một mình vào trong, Vân Thanh không nắm rõ tình hình, nhưng sư phụ chịu tổn hại vẫn đứng yên ở đó.

Đọi mấy phút sau, phòng riêng đột nhiên truyền đến tiếng động lớn.

Lúc này Vân Thanh cau mày, xông thẳng vào đó, đi đến cửa phòng riêng muốn đạp cửa lại nghe thấy âm thanh bi thương phẫn nộ của ôn Như Ngọc như thề đang gầm lên.

….Lam Thủy Tâm, Lam Thủy Tâm! Lại là Lam Thủy Tâm!!

Anh đến tìm tôi là vì con tiện nhân đó! Vì cô ta, anh muốn đem cả cuộc đời…. sao? Tôi nói cho anh biết, tôi không biết gì hết!” Ôn Như Ngọc tức giận nói “Con của cô ta, tốt nhất là chết không chỗ chôn….”

“Bốp….”

Âm thanh bất ngờ chói tai làm Vân Thanh ngây người.

Giây sau, người đàn ông cố hết sức kiềm chế nhưng vẫn không giấu được giọng giận dữ:…. “Cồ có thể hận tồi, không được nguyền rủa đứa bé đó!”

Cơ thể ông ta dường như yếu ớt, chỉ nói xong mấy câu này, liền ho rất dữ dội.

Nghe có vẻ giống như bộ dạng đẫm máu, quả nhiên, sư phụ cô cũng là người phụ nữ có tâm sự.

Vân Thanh ngại ngùng đứng trước cửa, nhất thời không biết nên tiến hay lùi.

Chính là vào lúc này, tiếng bước chân của ôn Như Ngọc đi đến gần cửa.

“Cái tát hôm nay, sau này anh nhất định sẽ hối hận! Thật ra anh rõ hơn ai hết, đứa bé đó không thể sống lại! Cho dù

con bé chưa chết, tôi cũng nguyền rủa nó!”

Bỏ lại câu này, ôn Như Ngọc mở cửa ra ngoài.

Vân Thanh nhanh chóng nẻ ra sau chậu trúc bên cạnh, ôn Như Ngọc rất tức giận, không phát hiện ra cô.

Vân Thanh âm thầm thấy nhẹ nhõm.

Chẳng trách ôn Như Ngọc không đưa bảo vệ theo cảnh

này, thật không nên có người thứ ba xuất hiện.

Vân Thanh định âm thầm rời đi, khứu giác nhạy bén của cô đã ngửi thấy mùi trầm hương thoang thoảng trong không khí, đỏ là trầm hương Kỳ Nam được đốt làm thuốc, có chút trộn mùi ngải cứu….

Giống hệt với mùi trên người Hoắc Cảnh Thâm tối hôm đó.

Hơn nữa càng đến gần phòng riêng lầu hoa mai, mùi càng nồng.

Sắc mặt Vân Thanh, hai chân vốn dĩ muốn rời đi, lại thay đổi hướng….

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK