Trò chơi này bị cấm với người ngoài… và Chu Hoài Sơn đã không tham gia.
Những người ỏ’ biệt thự Sơn Trang hẳn không biết chuyện cô dùng máu đế làm nước hoa, thuốc mờ này là ai chuẩn bị?
Cô chưa kịp hiểu thì chuông điện thoại đã vang lên.
ID người gọi:Hoắc Cảnh Thâm.
Nhịp tim của Vân Thanh run lên mấy lần cùng với tiếng chuông điện thoại.
“Alo …” Lúc nhận điện thoại, cô liếc nhìn lọ
“Nắng ấm” mà cô mang về: Hoắc Cảnh Thâm rất trầm mặc, chỉ có giọng nói trầm thấp dịu dàng thường ngày truyền đến bên tai cô.
“Hôm nay đấu loại?”
… Người đàn ông này nắm bắt thông tin cũng nhanh đó chứ!
“ừm.”
“Thuận lợi chứ?”
Vân Thanh nhếch khóe môi, trong lòng đột nhiên có ý nghĩ muốn khoe khoang.
Cầm điện thoại làm như thật nói: “Tôi hạng nhất.”
Những rắc rối và khó khán trong cả quá trình, một chữ cũng không nhắc.
Bên kia, Hoắc Cảnh Thâm nhìn chằm chằm màn hình máy tính trên đùi đang phát video tắt tiếng, cô gái nhỏ của anh đang đứng trên sân khấu, không đủ nguyên liệu, liền cắt đứt lòng bàn tay của mình …
Đôi mắt đen của Hoắc Cảnh Thâm nhuốm sự ngột ngạt và lạnh lẽo dữ dội.
“Hoắc Cảnh Thâm?” Vân Thanh không đợi anh nói, liền nhịn không được hét lên.
Khí tức cuồng bạo quanh người đàn ồng dần dần tan biến.
“Tôi đây.” Hoắc Cảnh Thâm nhẹ giọng đáp lại với giọng nói ấm áp “Chúc mừng cô giành được hạng nhất, muốn quà gì?”
“… Cái gì cũng được?” Vân Thanh nhìn lọ nước hoa do chính tay cô làm, nhịp tim của cô hơi tăng nhanh.
Hoắc Cảnh Thâm cười rất nhẹ nhàng: “ừm, cái gì cũng được.”
Cô do dự một chút, lấy hết can đảm, cuối cùng cũng lên tiếng.
“Tôi muốn gặp anh.”
Hoắc Cảnh Thâm cỏ vẻ hơi bất ngờ trước yêu cầu của cồ, anh không trả lời ngay, sự im lặng ngắn ngủi khiến Vân Thanh cảm thấy mỗi giây đều giống như một nám.
Cô thậm chí có chút hối hận, tại sao lại nói ra lời này … Rõ ràng biết, anh chưa chắc đã muốn gặp cô…
Vân Thanh giả vò’ thoải mái: “Tôi nói đùa thôi, anh …”
“Tôi có chuyện phải giải quyết, tôi sẽ gọi cho cô sau.” Hoắc Cảnh Thâm nói xong, trực tiếp cúp máy.
Bên tai anh chỉ có tín hiệu báo máy bận đầy mỉa mai.
Sự hưng phấn trong lòng Vân Thanh bị dập tắt thành từng mảnh.
Cô cô đơn co rúm trên ghế, hai tay ôm lấy đầu gối, vùi mặt vào đó, chỉ có đồi mắt lộ ra, lặng lẽ nhìn chằm chằm lọ “Nắng ấm’’ trước mặt, ánh mắt dần dần lim dim.
Một phần của chai nước hoa này được lấy cảm hứng từ mẹ cô Khương Như Tâm, một phần khác là vì Hoắc Cảnh Thâm.
Cô vốn định tặng lọ nước hoa này cho anh….
Vân Thanh nhắm mắt lại, che đi vẻ mất mát sâu thẳm trong
đôi mắt.
Hôm nay, cô loay hoay thực sự mệt mỏi, co ro trên ghế ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Lúc nghe thấy tiếng chuông điện thoại, Vân Thanh cứ ngờ là trong mơ, không mỏ’ nổi mí mắt, đưa tay chạm vào điện thoại.
“Alo….” Giọng anh khàn khàn.
Đầu dây bên kia, im lặng một lúc, giọng nói quen thuộc của Hoắc Cảnh Thâm truyền đến: “… Buồn ngủ rồi?”
“ừm …”
“Còn muốn gặp tôi không?”
Câu nói này khiến Vân Thanh đang ngủ gà ngủ gật lặp tức tình ngủ, cô đứng dậy, vô tình va vào góc bàn, nhán mặt vì đau.
Cô không chắc chắn gọi: “Hoắc Cảnh Thâm?”
Bên tai, người đàn ồng thở nhẹ, như thể một chiếc lông vũ lướt qua đáy lòng cô.
Anh cười rất nhẹ, giọng điệu tiếc nuối: “Xem ra là không muốn, tôi mất công chuyến này rồi.”
Vân Thanh sững sờ mấy giây, không kịp phản ứng, ngay cả dép cũng không mang, vội vàng chạy ra mỏ’ cửa, nhìn thấy bỏng dáng của Hoắc Cảnh Thâm, anh lặng lẽ đứng dưới ánh trăng.
Người đàn ông mặc một bộ vest tối màu, bờ vai rộng và đôi chân dài, trông cao và thẳng.
Hai mắt Vân Thanh tê dại, rõ ràng chỉ có mầy ngày không gặp, vậy mà cô cải thấy như trải qua mấy kiếp.
Hoắc Cảnh Thâm một tay vẫn cầm điện thoại di động, tầm mắt rơi vào chân trần của Vân Thanh, lông mày hơi cau lại, đang định nói gì đó, nhưng lại thấy cô gái nhỏ chạy về phía mình, nhào vào trong lòng anh….