Người đàn ông nhìn dáng người mảnh khảnh, nhưng trên người đều là CO’. Anh ta không hề giữ chặt, nhưng Vân Thanh vẫn không thể thoát ra.
Đầu ngón tay của anh như lông vũ lướt qua lòng bàn tay của Vân Thanh, ngứa ngáy khiến Vân Thanh buồng lỏng năm ngón tay, những ngón tay thon dài của Bạc Cảnh Sâm đan vào tay cô, khiến Vân Thanh hoàn toàn bất động…
Đôi mắt nhìn chằm chằm anh ta của Vân Thanh đã sắp bốc hỏa tới nơi.
Rốt cuộc đây là loại biến thái gì thế không biết??
Điều duy nhất khiến Vân Thanh cảm thấy may mắn là, tất cả những hành động này đều nấp ở phía sau lưng ghế, đã có chiếc túi da của cô che mất, không ai biết được ở trong góc tối đã có sự sàm sỡ…
Vân Thanh đột nhiên nhận ra, Bạc Cảnh Sâm cho dù có trắng trợn thế nào, những hành động hắn làm với cô, cũng chỉ diễn ra vào lúc có riêng 2 người…Ánh mắt Vân Thanh
dừng lại cồ tay áo Bạc Cảnh Sâm, lộ ra một sợi dây đỏ, đó chính là chiếc vòng đỏ giá rẻ.
Chiếc vòng mà anh ta mang, chắc là món quà vợ anh ta tặng…
Vân Thanh nhớ lại chiếc vòng mình định tặng Hoắc Cảnh Thâm, đã bị cô bỏ vào thùng rác.
Bạc Cảnh Sâm rất yêu vợ cùa anh ta…Nếu đã yêu như vậy, sao lại nám lần bảy lượt tới trêu chọc cô?
Vân Thanh ngày càng bực.
Cô ghét nhất những người không chung thủy trong tình yêu … tên biển thái Bạc Cảnh Sâm này, phải bị đóng đinh vào cột mới đúng!
“A…” Bàn tay to lớn càng đan chặt hơn, Vân Thanh không cẩn thận, ngả người về phía Bạc Cảnh Sâm, cô nhanh chóng dùng tay còn lại giữ lấy ghế.
“Lại nghĩ bậy bạ gì vậy?”
Giọng nói của Bạc Cảnh Sâm, sát gần, có chút lạnh lùng.
Vân Thanh lườm anh ta: “Buông tay!”
Anh ta véo tay Vân Thanh, không có ý định buông tay.
“Nhận chút lãi trước.” Anh ta nói.
“Cái gì?” Vân Thanh không hiểu.
Bạc Cảnh Sâm không định giải thích, thờ ơ nhìn lên phía sân khấu.
Khi đó, Vân Nghiên Thư nóng lòng giục: “Có thể bắt đầu đấu giá. Xin mời các vị ra giá.”
Cuốn bí kíp điều chế hương này là báu vật vô giá! Nghe nói mỗi phương thức điều chế bên trong đều vô cùng tuyệt diệu, công ty nào có được, vị thế của họ trong giới điều chế hương sẽ được nâng cao!
Tất cả mọi người đều rất hào hửng, nhất là những ồng chủ bước chân vào giới điều chế hương, lại càng lám le giơ bảng ra giá.
Khi đó, nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặc bộ vest ung dung bước lên sân khấu.
Đây chính là giám đốc Du ở bên tổ chức bữa tiệc Tinh Quang tối nay.
ồng ta nói nhỏ với MC vài câu, người MC ngạc nhiên, sau vài giây đưa micro cho giám đốc Du.
Giám đốc Du nhìn xung quanh rồi nghiêm túc nói: “Thật xin lỗi các vị, cuốn bí kíp điều chế hương không thể tham gia đấu giá tối nay.”
Tin này khiến cả khán phòng trở nên ồn ào.
Kinh ngạc nhất là Vân Nghiên Thư.
Cô ta vốn tưởng bản thân chuẩn bị tất cả mọi việc, có thể tận mắt nhìn thấy con tiện nhân Vân Thanh vì cuốn bí kíp mà quỳ xuống cầu xin…nhưng không ngò’ biến cố ập tới, khiến cô ta không kịp trở tay!
“Không thể tham gia bán đấu giá là sao?!” Vân Nghiên Thư tức giận đứng dậy.
Giám đốc Du nói: “Chính là nghĩa trên mặt chữ, hi vọng Vân tiểu thư thông cảm. Tối nay, người cùa Vân gia không thể tham gia buổi bán đấu giá!”
Vân Nghiên Thư hết sức càm phẫn.
“Ổng nói xằng nói bậy gì vậy?? Điều lệ nào trong bữa tiệc Tinh Quang các người viết người của Vân gia không thể tham gia bán đấu giá? Ị”
“Chính là khi nãy, vừa mới thêm quy định này. Hy vọng Vân tiểu thư phối hợp.” Giám đốc Du nói nãng đúng mực.
Rõ ràng là đang đối phó với cô ta!
Vân Nghiên Thư vẻ mặt u ám, nghiến răng, biết bao ánh mắt xung quanh đang nhìn, cô ta cố gắng kìm nén cơn giận.
“Tôi thật sự muốn biết ai lại có bản lĩnh lớn như vậy, có thề thay đồi quy định nhanh như thế!” Vân Nghiên Thư cười khẩy dịch chuyển sự chú ý về phía ‘người chống lưng’ cho cô ta, tôi nghĩ Cảnh gia cũng rất tò mò, đợi khi anh ấy quay trở lại, tôi nhất định sẽ nói rõ chuyện tối nay cho anh ấy,
phía tồ chức bữa tiệc Tinh Quang, ức hiếp người thế nào!”
Chỉ cần nhắc tới Bạc Cảnh Sâm, cô ta có thể ngang nhiên đi qua Hoàng thành!
Vân Nghiên Thư kiêu ngạo vênh mặt, ánh mắt liếc nhìn giám đốc Du đang đứng trên sân khấu.
Cồ ta không tin, lẽ nào ban tổ chức người đứng sau bữa tiệc Tinh Quang này, dám đối đầu với Bạc Cảnh Sâm?!
Đúng như dự đoán, Vân Nghiên Thư thấy sắc mặt cùa giám đốc Du trên sân khấu đã thay đổi, dáng vẻ khỏ xử, nhìn về phía Vân Thanh.
Vân Nghiên Thư càng chắc chắn, nhất định là con tiện nhân đỏ muốn dựa vào quan hệ để lấy lại cuốn bí kíp điều chế hương!
Cô ta ngày càng đắc ý.
“Sao nào, giám đốc Du không dám nói nữa? Khi nãy không phải ông nói muốn hủy tư cách bán đấu giá của tôi sao? Hay, đợi tới khi Cảnh gia quay về, tự mình giải thích?!” Vân Nghiên Thư vênh váo đắc ý, hàm dọa.
“Hà cớ gì phải đợi…” khi cô ta vừa dứt lời, giọng nói lạnh
lùng của người đàn ông vang lên, mang theo cảm giác áp bửc, “Tôi ở đây, cỏ gì cứ nói thẳng với tôi.”