“Hoắc tiên sinh, anh còn trong đó không?”
Đáp lại cồ là một mảng im lặng tê dại da đầu.
Lẽ nào….nhảy ra cửa sổ rồi?
Vân Thanh đang nghĩ, giọng nói lạnh lùng của Hoắc Cảnh Thâm đột nhiên vang lên, gần như làm cô đông cứng thành que kem bên kia cánh cửa.
“Em nói xem?”
Vân Thanh “ ”
Thiết kế của cửa phòng tắm cũng đáng chết, vậy mà cỏ thể khỏa từ bên ngoài…
“Chờ một chút, em sẽ cho anh ra ngoài!” Vân Thanh lấy chìa khóa ra, lập tức mở cửa.
“Cạch” một tiếng, khóa cửa bung ra, gần như cùng lúc đó,
cánh cửa phòng tắm đang đóng chặt bị một lực mạnh từ bên trong nhấc ra, Vân Thanh còn đang nắm lấy tay nắm cửa, đột nhiên bị giật bất ngờ đập mạnh vào ngực Hoắc Cảnh Thâm.
Ngước lên, cô bắt gặp đôi mắt sâu thẳm, ảm đạm của người đàn ông.
Trái tim của Vân Thanh hẫng một nhịp.
Cho dù mặt không biếu cảm, nhưng cảm giác bị áp bức bẩm sinh của Hoắc Cảnh Thâm cũng đủ khiến người ta ớn lạnh, huống chi bây giờ… chữ ‘không vui’ đã khắc rõ trên mặt anh.
“Tình huống vừa rồi khẩn cấp….” Vân Thanh nuốt nước miếng, đang định giải thích.
Hoắc Cảnh Thâm trầm giọng nói trước “Anh đáng xấu hồ?”
Giọng điệu cùng ánh mắt buồn bã khó hiểu đó khiến Vân Thanh trong nháy mắt cảm thấy mình giống như một tên tra nam…
“Đương nhiên là không phải!” Với khát vọng sống sót, Vân Thanh đã ôm chặt lấy khuôn mặt đẹp tuyệt mỹ của Hoắc Cảnh Thâm, nịnh nọt “ông xã đẹp trai như vậy, sao có thể
đáng xấu hồ chứ? Người khác nhìn anh nhiều em cũng thấy thiệt thòi! Nếu mặt anh là cố đại, nhất định là hại nước hại dân! Anh là bảo bối em yêu nhất!”
Hoắc Cảnh Thâm vốn không dao động lúc đầu nghe đến câu cuối cùng, vẻ mặt lạnh lùng dịu đi một chút ‘Bảo bối yêu nhất’.
Vân Thanh cũng nhận thấy áp suất không khí trong cơ thể người đàn ông có thể khiến người ta chết cóng đã nóng lên vài độ.
Chắc chắn rồi, tất cả đàn ông đều muốn được khen ngợi.
Cô thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục khen “ôi, bảo bối, vừa rồi thật sự không thể trách em. Nguyên nhân chính là anh đẹp trai như vậy, đẹp trai như vậy khiến em muốn tìm một chỗ cho anh trốn vào, để không ai có thể nhìn thấy anh, tránh lại có người thèm muốn vẻ đẹp của anh!”
Ánh mắt Hoắc Cảnh Thâm rơi vào trên mặt cô, ánh mắt thâm thúy dị thường, trong mắt lóe lên vài tia hắc quang, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì đó.
Vân Thanh có chút bối rối.
Xong rồi, cô đã nịnh hót quá rồi, vậy mà lại nói cô muốn
nhốt Hoắc Cảnh Thâm lại…anh nhất định là không vui.
Ngay khi Vân Thanh muốn chuộc lỗi, Hoắc Cảnh Thâm đột nhiên nói “Cũng được.”
Vân Thanh “… Ha?”
Hoắc Cảnh Thâm giơ tay vén một lọn tóc ra sau tai cô, trên mặt không có chút ý cười nào “Cô tìm chỗ nhốt anh lại đi.”
Vân Thanh
Ca ca, anh có hiểu khoa trương là cái gì không thế?
Cô không có ý tưởng biến thái nhốt anh lại đâu.
Đôi mắt sâu thẳm như giếng cồ của Hoắc Cảnh Thâm nồi lên những làn sóng không thế nhận thấy.
Anh không cho cô biết, thực ra, khi dục vọng chiếm hữu chết người trong xương anh bùng phát, anh cũng nghĩ đến việc khóa chặt cô ở bên cạnh mình… thậm chí, mang theo cô cùng chết.
Nếu anh không yêu cồ nhiều như vậy…
Hoắc Cảnh Thâm bước ra khỏi phòng tắm, cầm di động trên giường lên, có một tin nhắn mới, là từ nước B gửi đến… Hoắc Cảnh Thâm nhìn lướt qua nội dung, đôi mắt đen láy hơi lạnh lùng, toàn thân khát máu, sát khí trong nháy mắt táng vọt.
Xem ra hoàng tộc B quốc gia quả nhiên rất vui vẻ… Ngay cả cô gái của anh cũng dám đụng vào.
Anh quay lại thấy Vân Thanh đang mang nước và thuốc đến.
Hoắc Cảnh Thâm cắt điện thoại đi, cầm lấy uống Vạn Tức Hoàn với nước.
“Thanh Thanh.
“Hửm?”
Hoắc Cảnh Thâm cầm cốc nước, cân nhắc, thấp giọng nói: “Tối nay có phải là xảy ra chuyện gì không?”
“Đã xảy ra chuyện, nhưng em có thể giải quyết được.” Vân Thanh nở nụ cười trấn an Hoắc Cảnh Thâm.
Dù sao Winona cũng là cồng chúa nước B, có thân phận cao quý, cô không muốn Hoắc Cảnh Thâm nhúng tay vào chuyện này gây rắc rối cho anh.
Hơn nữa, nghiêm túc mà nói, chuyên xảy ra đêm nay đều bắt nguồn từ ân oán nội bộ của Y Tiên Các.
Với tư cách là người đứng đầu Các chủ trẻ, cô có trách nhiệm xủ lí và loại bỏ Diêm Hoài Trân, một kẻ cặn bã!
Hoắc Cảnh Thâm biết tính Vân Thanh nên cũng không nhiều lời, chì xoa đầu cô, trầm giọng nói “Không giải quyết được thì cứ nói với anh.”
Câu nói này giống như một lời an ủi đối với Vân Thanh.
Hoắc Cảnh Thâm quả thực rất có thế lực, chủ tịch tập đoàn Đế Vương ở Bắc Thành… Nhưng, đó chỉ là ở Bắc Thành.
Làm thế nào anh có thề đối phó với gia đình hoàng gia khống lồ của đất nước B?
“Hoắc tiên sinh, em rất biết ơn lòng tốt của anh, em rất cảm động.”
Vân Thanh hôn lên mặt Hoắc Cảnh Thâm một cái, sau đó đẩy anh ra ngoài “Hai ngày nay em rất bận, không có thời gian đi cùng anh. Chờ hội nghị y dược kết thúc, em sẽ tìm anh. Nhớ ngoan ngoãn uống thuốc đúng giờ.”
Hoắc Cảnh Thâm bị đẩy ra khỏi cửa