Đầu óc cô luôn trong tình trạng cảnh giác, nếu ngoài cửa có động tĩnh nhẹ, cô sẽ lập tức mở mắt.
Cứ như vậy, cô suốt đêm thả lỏng thần kinh, cùng lúc đó, sáng sớm hồm sau, vừa có tiếng gõ cửa, Vân Thanh đã từ trên giường ngồi dậy.
“Kỳ Kỳ, tàu sắp cập bến rồi.” Bên ngoài truyền đến giọng nói của Hải Sinh.
Nghe thấy cách gọi thân mật Kỳ Kỳ, khóe miệng Yunqing lặng lẽ co giật.
Thực sự coi khoong coi là người ngoài rồi ư.
“Được, tôi tới đây.” Vân Thanh vừa đáp vừa cố gắng duỗi cơ bắp để tăng cường năng lượng.
Tốt lắm, cơ thể đã hoàn toàn bình phục.
Một người xử lý người chú và cháu trai kia thô thục kia
không phải là vấn đề nữa.
Vân Thanh trong lòng đã dự định sẽ uy hiếp chú cháu đưa cô ra biển.
Ngay cả khi không được, cũng có thể đợi ở đây một thời gian.
Bộ quần áo cô ném xuống biển tối qua đáng lẽ bây giờ đã trôi dạt vào bờ, Hoắc Cảnh Thâm và những người khác lẽ ra đã tìm thấy rồi…
Vân Thanh nghĩ cách thoát ra và mở cửa, nhưng lại mất cảnh giác và bị tấn công bời một đống bột.
Toàn thân cô lập tức mềm nhũn.
Trong lòng Vân Thanh bỗng nhiên lạnh lẽo.
— Đây là bột thuốc mê!
“Các cô gái, các cô cỏ nhiều ý tưởng thông minh quá!” Chú ba từ bên cạnh bước ra.
Đồng tử của Vân Thanh hơi run lên khi nhìn thấy thứ mình đang cầm.
Bộ quần áo hắn đang cầm trong tay chính là bộ quần áo cô ném ra tối qua…
“Cô cho rằng ta có thể làm cho quần áo của cô trôi ra ngoài sao?”
Chú ba mỉm cười đốt tất cả trước mặt Vân Thanh đốt sạch sẽ, ngay cả tro cũng rải xuống biền.
Trong đôi mắt nhỏ của ông ta lộ ra một tia khôn ngoan và tinh xảo: “Nếu cô đặt chân lên hòn đảo của chúng ta thì kiếp này cô không thể mong thoát khỏi! Có thể gả cho Hải Sinh Tháng làm vợ, mới cỏ thể bớt đau khố.”
lúc này Vân Thanh nghiến ráng nghiến lợi.
Cô đã đánh giá thấp mấy tên này!
Hải Sinh ở bên cạnh đã xoa tay đầy phấn khích.
“Cám ơn chú ba!”
Chú ba nói: “Mau đi theo con đường nhỏ, cõng người về bàn chuyện! Đừng để người khác trong thôn nhìn thấy! Mấy cô gái xinh đẹp như vậy, ai mà không ghen tị!”
“Cháu biết rồi, chú ba!” Hai Sinh nóng lòng muốn cõng Vân
Thanh đang mềm nhũng trên vai, đang chuẩn bị rời đi, anh ta lại nhớ ra một chuyện, quay lại nói với chú ba “Chú ba, chú đã bán chai rượu mà chúng ta uống trước đó rồi à?”
Lúc này, Vân Thanh mặc dù bị tê liệt, không thể phát huy ra chút náng lượng nào, nhưng ý thức vẫn tình táo.
Khi nghe thấy hai chữ bình rượu’, đôi mắt cô hơi lóe lên.
May mắn cô đã cỏ sự chuẩn bị.
Sợ quần áo của mình bị ướt, chìm trong nước không đến bờ nên Vân Thanh đã xé hết cúc trên quần áo, cho vào chai rượu, làm chai trôi rồi ném xuống cùng.
Nhưng chú ba hiển nhiên không nghĩ tới mức này.
ồng ta tưởng Hải Sinh muốn nói chuyện quan trọng, nhưng khi nghe được chuyện nhỏ như vậy, ông ta vừa giận vừa buồn cười.
Ông ta đá vào mông Hải Sinh.
“Cút mẹ ngươi đi. Bảo mày về bàn chuyện, mày lại nói chuyện chai rượu với chú! Bột thuốc mê này còn có thề đánh ngã một con bò, mấy chị em này ít nhất nửa ngày, nhanh chỏng bàn chuyện rồi làm cho cô ta có thai.”
Đôi mắt của chú ba đảo quanh thân hình xinh đẹp và khuôn mặt thanh tú của Vân Thanh, cười một cách tục tĩu: “Khi cô ta có thai thì sẽ không thề đi được nữa. Đợi cô ta gả về một thêm một trai một gái! Lúc đó gả cô ta cho người khác, đề họ thay phiên nhau dùng! Chúng ta còn có thể kiếm tiền.”
“Này, chú ba, người còn có cách, cô ta nhất định sẽ bán được không ít tiền.”
“ ” Vân Thanh nghe được lời này tức giận vô cùng, ước
có thể trực tiếp gi ết chết những tên dã thú này!
Họ không coi phụ nữ là con người chút nào!
Vân Thanh nhớ lại những gì họ đã nói tối qua, có lẽ có rất nhiều phụ nữ bị bắt cóc ở ngôi làng nhỏ trên đảo này …