Vân Thanh cũng đứng suốt bốn giờ.
Khi bước ra khòi phòng mổ, chân cô đã tê cứng.
Hoắc Cảnh Thâm đứng canh bên ngoài, ngay lập tức đỡ lấy Vân Thanh.
“Đã cứu được cô ấy.” Vân Thanh nói với anh.
“ừm.” Hoắc Cảnh Thâm cũng không thèm nhìn Tần Dĩ Nhu được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, anh ôm Vân Thanh bước vào phòng bệnh trống bên cạnh.
Đồ ăn chuẩn bị đã được đặt sẵn trên bàn, để Vân Thanh lấy lại sức.
Vân Thanh cắn một miếng sô cô la.
Hoắc Cảnh Thâm im lặng đứng bên cạnh, đưa cho cô một ly nước, xé một miếng bánh mì đưa cho cô.
‘Ăn mấy thứ này cho no bụng trước rồi mình đi ăn sau.
“ừm.” Vân Thanh đã quen với việc được anh chám sóc, bây giờ cô mệt đến mức không thế nói thêm gì nữa, mở miệng uống một ngụm đồ uống từ tay Hoắc Cảnh Thâm, rồi tiếp tục àn bánh mì.
Hàn Mặc đứng ở cửa, đưa mắt nhìn hai người, từng nhìn hai người ân ái rất nhiều lần, nên giờ anh ta đã có thể điềm tĩnh nhìn.
Tứ gia nuông chiều Vân Thanh vô hạn…
Vân Thanh sắp án xong. Hàn Mặc nhận được điện thoại.
Đó là bác sĩ phụ trách chàm sóc Tần Quân Thành.
” Tồi hiểu rồi.”
Hàn Mặc đề điện thoại di động xuống, báo cáo: “Tứ gia, Tần lão gia đã tỉnh lại, Tần tiểu thư…đã nói với ông ấy chuyện ca phẫu thuật của Tần Dĩ Nhu thành công. Tâm trạng của lão gia hiện tại đã ồn định lại, nhưng huyết áp vẫn hơi cao.”
Mặc dù Vân Thanh không thích Tần Dĩ Nhu nhưng lại có ấn tượng tốt với Tần Quấn Thành, hơn nữa những đỏng góp cùa Tần Quân Thành cho ngành y học trong những nám qua, cũng đủ để nhận được sự tôn kính từ cô…
Trong miệng cắn miếng bánh mì cuối cùng, cô đang định đứng dậy khỏi ghế: “Tôi đi xem thử.”
Dù sao phòng của Tần Quân Thành cũng ở trong cùng tòa nhà.
“Vội gì chứ?” Hoắc Cảnh Thâm đè lên vai cô, nhíu mày mắng yêu: “Lão gia đã không còn trở ngại gì, cũng đã có người chăm sóc, nên em phải chám sóc mình trước đã!”
Vân Thanh suy nghĩ một chút, nhận ra điều đó cũng có lý.
Cô ngoan ngoãn ngồi xuống.
Cô ngáp một cái, lại cảm thấy buồn ngủ, nheo mắt nhìn Hoắc Cảnh Thâm, buột miệng nói: “Sao cứ nhìn thấy anh, em lại buồn ngủ nhỉ?”
Những lời này vừa nói ra, Hoắc Cảnh Thâm sững sờ.
Hàn Mặc vốn nghĩ mình đã nhìn thấy thế giới, lại sặc nước miếng và ho mấy tiếng.
“Tứ gia, tôi… tôi đi toilet chút.”
Hàn Mặc còn chưa nói xong đã biến mất, không quên đóng cửa lại rồi rời đi.
Vân Thanh chợt nhận ra lời mình vừa nói có ý nghĩa mơ hồ …
Nghe có vẻ rất giống… một tên lưu manh háo sắc.
“E hèm.” Cô ho nhẹ và cố gắng giải thích với đôi má nóng bừng, “Em…”
Nhưng vừa mở miệng, cô đã bị Hoắc Cảnh Thâm chặn lại.
Đôi mắt đen của người đàn ồng nhìn cô đầy ẩn ý và nói: “Anh cũng thế.”
Vân Thanh: “…Em nói muốn ngủ theo nghĩa đen!”
“ỏ.” Hoắc Cảnh Thâm bế cồ đến giường bên cạnh, nhẹ
nhàng nói: “Thế không phải theo ý anh.”
Mặt Vân Thanh đỏ bừng lên!
Không phải “em không có ý đỏ”!!
Khi Hoắc Cảnh Thâm đặt cô lên giường, cô vẫn đang lý trí giãy dụa: “Anh, đây là bệnh viện! Là thánh địa của các thiên thần áo trắng. Anh không thể… anh không thể làm loạn!”
Hoắc Cảnh Thâm thích thú trước vẻ hèn nhát của cô.
“Hoắc phu nhân, giờ người em cỏ mùi thuốc khử trùng, anh cũng không có ý định làm loạn.”
Nói xong, Hoắc Cảnh Thâm đã nằm ở bên cạnh cô.
Dáng người anh cao lớn, vừa nằm xuống, giường đã lún xuống, Vân Thanh chui vào trong lòng anh.
“Ngủ một lát.” Hoắc Cảnh Thâm tựa cằm vào tóc cô, giọng nói trầm ấm cỏ chút đau lòng.
Trái tim Vân Thanh nóng rực.
Nhưng lý trí vẫn chưa tan chảy.
Ca phẫu thuật sắp kết thúc, bây giờ cô cần nhận được câu trả lời từ Hoắc Cảnh Thâm để giải tỏa sự bàn khoán của mình.
“Hoắc Cảnh Thâm, em có chuyện muốn hỏi anh.”
“Anh đã bảo Lục Tu thay đổi kết quà giám định DNA mà trước đây em yêu cầu Tạ Lãng làm.” Hoắc Cảnh Thâm đã trả lời trước khi Vân Thanh hỏi.