Rốt cuộc anh cũng không đuổi theo, xoay người ngồi xuống, rót cho mình một ly vodka cực mạnh, ngửa cổ lên uống, ánh mắt sâu thẳm.
Tiểu nha đầu đó được anh ta nuông chiều quá rồi…
Lục Tu ngồi bên cạnh dịch chuyển chỗ ngồi của mình.
Vào thời điểm này, tốt hơn hết là không nên trêu chọc Tư Mộ Bạch, mặc dù thường ngày nhìn bên ngoài Tư Mộ Bạch là người giản dị dễ gần, nhưng thực chất lại nham hiểm…
Lục Tu trước giờ luôn là người có thị lực tốt nhất, nhìn lướt qua một vòng, mấy người ngồi trong phòng riêng lúc này, anh trai ruột của cậu ta Lục Kỳ Hữu đang ngồi trong góc lơ đễnh uống rượu, Hoắc Cảnh Thâm thì khỏi phải nói…người duy nhất cỏ thể chơi cùng anh là Vân Thanh.
“Tứ tẩu, chúc mừng chị đã giành được quán quân cuộc thi điều chế hương!” Lục Tu nâng ly rượu trong tay lên, khảng khái, “Sau này chúng ta đã là người một nhà, nếu có ai dám bắt nạt chị, thì chị cử nói tên của em!”
“Vậy tôi xin cảm ơn Lục thiếu chủ.
Vân Thanh không nhịn nồi bật cười, đưa tay ra cầm ly rượu trước mặt.
Nhưng cô còn chưa chạm vào ly rượu, người đàn ông ngồi bên đã đưa tay với lấy ly rượu trước mặt cô, đồi thành một ly nước ép hoa quả tươi.
Vân Thanh quay đầu lại liền bắt gặp đôi mắt đen sâu thẳm của Hoắc Cảnh Thâm.
“Tối nay không được phép uống rượu.” Hoắc Cảnh Thâm mặt không biểu cảm, hờ hững nói: “Anh đã hứa với bác gái, là sẽ đưa em về nhà ‘an toàn’.”
Vân Thanh không khỏi ngạc nhiên, sau giây phút đó, liền bật cười.
“Anh Hoắc, anh coi lời dặn của mẹ em như thánh chỉ vậy?” Cô mỉm cười chế nhạo anh, ánh mắt gian xảo.
Khi này, Lục Tu mới nghe hiểu, tựa như phát hiện ra một lục địa mới, kích động nháy mắt: “Đã nịnh mẹ vợ tương lai rồi? Anh Tư, anh cũng có ngày hôm nay!”
Hoắc Cảnh Thâm đương nhiên khồng chấp nhận giọng điệu
tán gẫu của cậu ta như vậy, nhấc chân đá một cái.
Có Lục Tu ở đây, bầu khồng khí mới nóng trỏ’ lại.
Mặc dù Lục Tu cà lơ phất phơ, bỡn cợt với đời, nhưng cậu ta trời sinh quả thực là một quý công tử phong lưu, lại còn có một giọng nói cuốn hút.
Anh ta cầm lấy micro: “Tiếp sau đây, em sẽ hát một bài tặng cho tứ tẩu!”
Sau đó, anh ta say sưa hát.
Chàng trai trẻ trong bộ quần áo mói tinh, say mê hát dưới ánh đèn lờ mờ, còn cởi cả cúc áo, mặc sức làm bừa.
Tuồi Vân Thanh và Lục Tu ngang nhau, nhìn anh ta, cô luôn cảm thấy rất ngưỡng mộ.
Bên cạnh, giọng nói lạnh nhạt của người đàn ông cất lên.
“Lục Tu cứ ồn ào như vậy, mong cô lượng thứ.”
Vân Thanh quay đầu lại, người vừa nói là Lục Kỳ Hữu.
Hai anh em ruột này, tính cách hoàn toàn trái ngược.
Cô thành tâm nói: “Không đâu, tôi thấy cậu ấy rất đáng yêu.”
Lục Kỳ Hữu chẳng nói đúng sai nhếch miệng cười.
“Kỹ náng điều chế hương của Vân tiểu thư hình như là thiên phú, dưới tôi cũng có một công ty sản xuất nước hoa, có thể suy nghĩ tới công ty tôi.” Lục Kỳ Hữu nói, tiện tay đưa danh thiếp cho cô.
Vân Thanh muốn từ chối một cách khéo léo: “Lục tổng…”
“Vân tiểu thư khồng phải trả lời tôi ngay, cứ từ từ suy nghĩ.”
Lục Kỳ Hữu nói năng thận trọng, khí chất thượng lưu, khi Vân Thanh nói chuyện cùng anh ta, không biết sao lại có
cảm giác giống như đang báo cáo với sếp vậy.
Anh ta đã nói vậy, Vân Thanh chỉ có thề nhận lấy tấm danh thiếp.
“Tôi sẽ suy nghĩ kỹ càng.”
Vân Thanh nhận lấy tấm danh thiếp, ánh mắt nhìn vào màn hình điện thoại, 5 phút trước, tin nhắn cồ gửi cho Chung Ly vẫn chưa được trả lời.
Không biết tại sao, trong lòng Vân Thanh có hơi lo lắng.
Hoắc Cảnh Thâm và Tư Mộ Bạch ở ngoài ban công bàn công việc, Vân Thanh không muốn làm phiền, liền nhắn tin cho Hoắc Cảnh Thâm: [Em đi tìm Chung Ly].
Rồi rời khỏi phòng riêng.
Hoắc Cảnh Thâm nhìn tin nhắn, phỏng tầm mắt ra xa, nhìn bóng dáng của người con gái anh yêu.
Câu lạc bộ này là địa bàn cùa Tư Mộ Bạch, đương nhiên sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Hai người con gái nói chuyện, Hoắc Cảnh Thâm cũng không muốn ở bên nghe, liền nhắn lại: [Về sớm nhé].
Tư Mộ Bạch liếc nhìn màn hình điện thoại của anh, cười cười, ngửa đầu đối mặt với ánh tráng uống rượu.
“Mấy ngày nay, giá cồ phiếu của Hoắc thị giảm mạnh, rất nhiều người quản lí rời đi, giờ nó đã hoàn toàn rơi xuống vũng bùn, không thể trở mình được nữa…nếu như cậu muốn cùng tiểp tục mối quan hệ cùng tiểu nha đầu, thì nên chăm lo sức khỏe của mình.”
Sức khỏe của anh…
Hàng lông mi dài che đi cảm xúc trong đôi mắt Hoắc Cảnh Thâm, một lúc sau, mới chậm rãi nói: “Tôi tự cỏ chừng mực.”