Màn kịch này, để anh phí tâm sức rồi!
“Kì Hữu…. Kì Hữu!”
Giọng nói của Nghê Lệ Na càng ngày càng xa, cô ta bị hai tên vệ sĩ giữ lại, trực tiếp kéo ra ngoài
Bây giờ, nên giải quyết đám phỏng viên này.
Lục Kì Hữu nhận khán giấy của Đương Qúy đưa tới lau tay, mặt không biểu cảm nâng mí mắt lên, quét quanh hội trường.
Đôi mắt phượng vốn có phần lãng mạn nhưng lãnh đạm của người đàn ông tràn ngập vẻ nham hiếm đáng sợ, nốt ruồi ở cuối mắt khiến khí chất của càng thêm nham hiểm và lạnh lùng.
“Hôm nay là bữa tiệc nước hoa của Tiên Đế Phàm, hi vọng các vị, chỉ nên đăng về những gì liên quan đến bữa tiệc. Chuyện không nên viết, một chữ cũng đừng viết.”
Phóng viên xung quanh im lặng như báng, thở mạnh cũng không dám.
Họ đương nhiên không dám chống lại Lục Kì Hữu, nhưng không thề phong ấn cây bút của họ, nhiều người nhiều chuyên, có những tin tức giấu không được … một số phóng viên cấp cao đã bí mật theo dõi Nghê Hoan, và con trai tiểu Bảo không rõ nguồn gốc của cô
Lục Kì Hữu đương nhiên nhìn thấy những cảnh tượng này.
Khí tức xung quanh hơi lạnh lùng, trong xương cốt lộ ra bản chất độc đoán và mạnh mẽ của một kẻ bề trên.
Nhưng chì một lúc, Lục Kì Hữu đã nghĩ ra cách tốt hơn để giải quyết.
Đột nhiên, anh đi hưởng về phía tiểu Bảo.
“Đúng lúc, cỏ nhiều phỏng viên ở đây. Giới thiệu một chút ” Lục Kì Hữu dưới ánh mắt chứng kiến của những
người xung quanh, ôm tiểu Bảo lên, thản nhiên nói “Đây là con của tôi. Cũng là người thừa kế tiếp theo của tập đoàn Lục Thị.”
Câu nói nhẹ nhàng này phát ra, toàn hội trường đều ngạc nhiên.
Đám phóng viên há hốc miệng.
Chuyện gì vậy chứ?
Con trai Nghê Hoan vậy mà lại là cùa Lục Kì Hữu?
Họ không phải kẻ thù sao?
Vân Thanh cũng có chút sững người, cồ không nghĩ Lục Kì Hữu lại dám như vậy…
Còn ngạc nhiên hơn lại chính là Nghê Hoan.
Cô mỏ’ tròn mắt, nhìn chằm chằm Lục Kì Hữu, khí tức dồn lên não.
Cô thậm chí muốn xông lên cho anh vài cái tát, àn nói bá đạo như Lục Kì Hữu vậy mà lại giành tiểu Bảo….
Nhưng thấy cảnh này, lại khiến Nghê Hoan …
Trước giờ tiểu Bảo luôn cảnh giác và chống cự người lạ, sau khi nghe mấy lời này của Lục Kì Hữu, ánh mắt cô cũng sáng lên, tuy tiểu Bảo không nói gì, nhưng ánh mắt không thể lừa người, nó rất vui.
Tiểu Bảo rất thích Lục Kì Hữu ….
Nghê Hoan lúc này cũng hiểu ra, cho dù cô làm nhiều hơn thế cũng không thể chia cắt tình cha con giữa tiểu Bảo và Lục Kì Hữu ….
Một ánh mắt của Lục Kì Hữu, Đường Qúy lập tức đưa đám phóng viên ra ngoài.
“ở đây cần phải dọn dẹp, mời các vị theo tôi nghỉ ngơi.”
Sảnh tiệc lớn, lập tức không còn ai.
Sự chịu đựng mà Nghê Hoan giữu bấy lâu nay cũng được giải tỏa.
“Mẹ!”
Tiểu Bảo trước giờ là đứa bé nhạy cảm, lập tức thấy Nghê Hoan khác thường, nỏ vùng vẫy thoát khỏi lòng Lục Kì Hữu, chạy đến bên Nghê Hoan, giơ tay nắm lấy tay Nghê Hoan.
“Mẹ … mẹ giận ạ?”
Một đứa bé năm sáu tuồi, ở bên cạnh cô, lúc nào cũng quan tâm đ ến cảm xúc của cô.
Đôi mắt Nghê Hoan nóng hổi “Không, mẹ không giận….”
“Nghê tiểu thư.” Lục Kì Hữu đã đứng trước mặt cô, không đợi Nghê Hoan mở miệng, anh đã cau mày nói “Lúc nãy mọi người … nói tiểu Bảo là con trai tồi, cũng tại vì hết cách. Tồi có duyên với tiểu Bảo, nhưng đám phóng viên đó không giữ được miệng, đứa trẻ không có ba, chỉ có thể trở thành chủ đề bàn tán cùa bọn họ, thật sự khồng tốt cho tiểu Bảo.”
Nghê Hoan ngơ ra, hoài nghi nhìn Lục Kì Hữu “Thế nen, anh mới nói tiểu Bảo là con anh, chỉ đề dọa đám phóng viên đó, để bọn họ không dám viết bừa.”
“Không thì sao chứ?” Lục Kì Hữu nhắc mày, không nhìn ra chút thái độ khác nào, thậm chí anh còn nhìn tiểu Bảo, nói “Dù sao đứa trẻ này cũng không thật sự là con tôi.”
Nghê Hoan cũng thỏ’ nhẹ nhỏm hẳn.
Cô còn tưởng … Lục Kì Hữu đã biết rồi!
Nhưng nghĩ lại, Lục Kì Hữu thật sự biết tiểu Bảo là con anh, với tính cách ngoan cô của anh, chắc chắn sẽ giành con về!
Nghê Hoan sự nắm chặt lấy tay tiểu Bảo.
Động tác nhỏ này, không thề qua được mắt Lục Kì Hữu.
Đáy mắt anh tối sầm gần như không thể nhận ra.
Bây giờ Nghê Hoan có phòng bị với anh rất lớn, nếu đề cô biết, anh đã biết tiểu Bảo là con mình …. vậy thì kế hoạch cả đời, anh muốn cũng không thể nhìn thấy hai mẹ con nữa.