Lục Kì Hữu:”… Bạn của cô?”
“Là Tạ Lãng, cậu ta nghi ngờ kia không phải mẹ ruột của mình.” Vân Thanh mặt không biến sắc, lấy lí do là Tạ Lãng.
Lục Kì Hữu tất nhiên sẽ đồng ý.
“Khi nào?”
“Bây giờ.”
Lục Kì Hữu: “Tôi kêu người đưa cô tới bệnh viện…”
Vân Thanh: “Không cần, anh kêu người qua chỗ tôi lấy mẫu là được.”
Khi đó Lưu Phong đang ở dưới tầng, nếu như cô ra ngoài, Lưu Phong tất nhiên sẽ đi theo.
Vân Thanh không muốn Lưu Phong biết chuyện … Dù sao nếu anh ta biết, thì có nghĩa là Hoắc Cảnh Thâm cũng sẽ biết.
Trước khi làm rõ thân phận của mình, cô không muốn Hoắc Cảnh Thâm sẽ nhúng tay vào chuyện này.
Lục Kỳ Hữu có chút không hiểu, nhưng vẫn tôn trọng suy nghĩ của Vân Thanh.
Lục gia có bệnh viện tư, Lục Kì HŨ’U gọi điện thoại, đã có người tới bệnh viện.
Vân Thanh đưa tóc của mình và Khương Như Tâm cho đối phương, còn dặn dò: “Nếu như có kết quả, xin hãy báo ngay cho tôi.”
Làm xong hết mọi việc, Vân Thanh cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Tiếp theo sẽ là việc chờ đợi.
Bước ra khỏi bệnh viện, Vân Thanh chuẩn bị tới phòng thuốc, tiếp tục nghiên cứu bệnh cho Hoắc Cảnh Thâm.
Không lâu trước, để giữ kín chuyện, cô đã âm thầm gọi điện cho Minh Tâm, muốn xác nhận xem có phải Tiêu Dao Tử đã tới hoàng thất nước B trị bệnh không.
Lúc trước đề đề phòng Tiêu Dao Tử biết ông ta bị cô bán đứng, Vân Thanh đã chặn số của ông…
Tiếng chuông vang lên, rất nhanh đầu dây bên kia đã nhấc máy.
“Thiếu các chủ…” Là giọng nói của Minh Tâm.
“Sư huynh, sư phụ đã đi chưa?” Vân Thanh cất giọng nói, điện thoại của Minh Tâm đã bị ai đó lấy.
“Con còn mặt mũi hỏi ta?!” Tiêu Dao Tủ’ giận dữ hét lởn bên tai Vân Thanh, giọng nói của ông nặng nề, “Sư môn bất hạnh!! Ta đã tuổi này rồi mà còn phải ra nước ngoài, tới hoàng thất nước B xem bệnh, nhờ như chữa bệnh không tốt, ta sẽ không thể quay trở về nữa! Cái con bé vô lương tâm này…”
Vân Thanh xoa xoa lỗ tai, đề điện thoại ra xa, đợi sau khi Tiêu Dao Tử trút giận xong, cô mới nhẹ nhàng nói: “Bệnh của hoàng hậu, con đã kêu Tạ Lãng bí mật vào bệnh viện hoàng gia của họ xem qua bệnh án, không bị bệnh gì nặng, người mang mấy viên Vạn Tức theo là cỏ thể xử lý được. Đợi chữa khỏi bệnh cho hoàng hậu, họ nhất định sẽ không bạc đãi người.”
Vân Thanh hướng dẫn từng bước, “Đợi tới lúc đó người lại
mở thêm chi nhánh Y Tiên Các ở nước B, rồi lại nhận đồ đệ, thu ít học phí, nửa đời sau người chẳng nằm trên đống tiền còn gì.”
Tiêu Dao Tử lặng yên tường tượng bức tranh Vấn Thanh đang vẽ ra, bất chợt cảm thấy giống như đang kinh doanh vậy, khồng hề lỗ…
“Đúng rồi, điều duy nhất người cần để tâm là Winona, cẩn thận cô ta còn ôm nỗi hận, ra tay hại người.” Nói xong, chưa đợi Tiêu Dao Tử phản ứng lại, Vân Thanh đã nhanh chóng cúp máy, tiện tay chặn luôn số điện thoại của Minh Tâm.
Cô đương nhiên sẽ không đẩy Tiêu Dao Tử ra chắn lửa.
Nước B mặc dù là địa bàn của Winona, nhưng cũng không phải nước B không có người.
Năm đó, Vân Thanh nhận 3 sư phụ, ngoài Tiêu Dao Tử rất nổi tiếng, hai người còn lại đều sống ẩn dật, 1 trong 2 người đang ở nước B.
Vân Thanh nhanh chóng lật tìm số điện thoại đã không liên lạc từ lâu, gửi tin nhắn qua.
Vân Thanh: [Đại sư phụ, sư phụ con mấy ngày nữa sẽ tới nước hoàng gia nước B thám bệnh. Con có chút khúc mắc với công chúa Winona, có lẽ sẽ bất lợi với ông ấy, xin người chãm sóc ồng ấy giúp con.]
5 phút sau đã nhận được tin nhắn trả lời lại: [Được.]
…Đại sư phụ kiệm lời, luồn có cảm giác bí ấn.
Nhưng chì cần ông đồng ý, thì sẽ không xảy ra chuyện gì bất thường.
Vân Thanh hài lòng, chuẩn bị cất điện thoại thì nhận được tin nhắn của Chung Ly.
Vân Thanh nhấn vào xem thử, là một bức ảnh cũ.
Cô phóng to bức ảnh lên, nhìn rõ gương mặt một người phụ nữ, sau đó đứng hình.
Tin nhắn âm thanh của Chung Ly gửi tới: [Bảo bối Thanh Thanh, có phải người phụ nữ này trông rất giống cậu!!Như bản sao của cậu vậy, mình suýt tưởng cậu là do bà ấy sinh ra ấy chứ!”
…Sinh ra.
Lời nói này tác động lên Vân Thanh, cô gọi điện thoại hỏi Chung Ly: “Người phụ nữ trên bức ảnh là ai thế?”
“Mình vồ tình tìm thấy nó trong phòng Tư Mộ Bạch, phía sau ảnh có viết tên, là Phùng Thanh Từ.”
Phùng Thanh Từ…
Vân Thanh đột nhiên nghĩ tới, “Có phải Phùng Thanh Từ ở Phùng gia Nghiệp thành??”