Người tức giận nhất là Tiêu Dao Tử.
“Thằng khốn! Tao biết chính mày là người đã giết sư phụ, năm đó đáng lẽ tao nên chình lý lại sư môn mới phải!”
Đáng tiếc khi đó không có đủ bằng chửng nên chì có thế chọc mù một bên mắt của Diêm Hoài Trân và đuổi ông ta ra khỏi sư môn…
Dù sao thì Diêm Hoài Trân cũng đã từng nhìn thấy sóng to gió lớn nên rất nhanh đã bình tĩnh lại.
Con mắt duy nhất còn sót lại của ông ta hiện lên sự nham hiềm và lạnh lùng, giống như một con rắn độc, ông ta lướt nhìn Vân Thanh trước mặt, lập tức bình tĩnh lại nhìn Tiêu Dao Tử đang giận dữ trước mặt.
“Sư huynh, năm đó tôi mang thuốc cho sư phụ chứ không phải độc, hơn nữa sau khi tôi rời Y Tiên Các, sư phụ mới từ trần. Vì thế, anh đừng có đổ oan cho tôi!”
Vân Thanh không khỏi cười khẩy trong lòng.
Tên mù một mắt này da mặt thực sự rất dày.
Bây giờ thi thể của Khư Hoài cồ có lẽ chỉ còn lại bộ xương, và không ai có thể giải thích rõ ràng những ân oán từ hơn mười năm trước. Chỉ cần Diêm Hoài Trân không chịu thừa nhận, thì không ai có thể làm gì được ông ta!
Diêm Hoài Trân cũng biết rõ điều này.
Ông ta không có gì phải sợ.
“Năm đó đã xảy ra chuyện gì, ta tạm thời bỏ qua. Nhưng hiện tại...” Vân Thanh khoanh tay, nở nụ cười nhìn chằm chằm Diêm Hoài Trân, “ông nên quỳ xuống dập đầu nhận lỗi với sư phụ tôi! À đúng rồi, phải vừa dập đầu vừa nói lớn ‘Xin Các chủ tha lỗi, ta đã biết sai rồi!’
Bảo ông ta quỳ xuống trước mặt Tiêu Dao Tử nhận lỗi?
Không đời nào!!
Diêm Hoài Trân lạnh lùng nói: “Chỉ là trò đùa thôi, không coi là thật!”
Nói xong câu này, Diêm Hoài Trân chậm rãi bước đi.
Mấy vệ sĩ ngay lập tức theo sau, hộ tống Diêm Hoài Trân.
Xem ra thua rồi mà không thèm nhận!
Vân Thanh không hề để ý.
Cô sớm đã đoán được Diêm Hoài Trân sẽ không chịu nhận, hơn nữa trong Đại hội Y học, chỉ cần nhà họ Tần lên tiếng là xong, ông ta lại là SU’ phụ của Tần Dĩ Nhu, đương nhiên sẽ có rất nhiều đặc quyền.
Bắt Diêm Hoài Trân quỳ xuống, khấu đầu nhận lỗi trước mặt Tiêu Dao Tử là điều không thể …
Vân Thanh im lặng nhìn những người xung quanh, gần như không có ngoại lệ, tất cả mọi người đều nhìn Diêm Hoài Trân bằng ánh mắt chán ghét và khinh thường.
Cô đã đạt được mục tiêu của mình.
Trước khi Vân Thanh tới, cô đã nghe ngóng được, hơn 10 năm nay, Diêm Hoài Trân sống vô cùng thê thảm, ông ta nói mình bị Tiêu Dao Tử đố kỵ đuổi ra khỏi sư môn.
Do đó, nhiều người không hiểu chuyện đã có thành kiến với Tiêu Dao Tử…
Nhưng sau sự việc ngày hôm nay, danh tiếng của Diêm Hoài Trân sẽ hoàn toàn bị sụp đố … ít nhất là trong giới y dược, sẽ không còn ai nghe những lời vô nghĩa của ông ta nữa!
Sau này có cơ hội sẽ từ từ xử lý ông ta, báo thù cho sư tổ…
Vân Thanh uề oải ngáp một cái, đi về phía Tiêu Dao Tử.
“Ah!”
Đột nhiên, Diêm Hoài Trân, người được các vệ sĩ xung quanh bảo vệ, hét lên một tiếng.
Hai đầu gối của ông ta đột nhiên đau nhói, lập tức quỳ xuống ngay tại chỗ, không biết thể nào lại quỳ trước mặt
Tiêu Dao Tử …
Tiêu Dao Tử:”…?”
ừm, đúng là phí công từ chối.
Mặt Diêm Hoài Trân đỏ bừng, muốn đứng lên, nhưng hai chân nhũn ra, không đứng dậy nổi.
Những người xung quanh thích náo nhiệt cũng nhanh chóng rút điện thoại ra chụp ảnh.
Là đồ đệ của Diêm Hoài Trân, Tần Dĩ Nhu cảm thấy rất xấu hổ, chỉ ước tìm được cái lỗ nào để chui xuống.
Cô ta xấu hổ mắng vệ sĩ bên cạnh: “Cậu còn ngơ ra đấy làm gì? Đưa người đi’!”
Hai vệ sĩ vạm vở lập tức đưa Diêm Hoài Trân lên chiếc Rolls Royce màu đen bên cạnh, Tần Dĩ Nhu cũng che mặt, lên xe lái đi.
Màn kịch hay này cuối cùng cũng đến hồi kết.
Trong khi Tiêu Dao Tử đang đối phó với những người khen ngợi mình, Vân Thanh đã đi đến nơi mà Diêm Hoài Trân vừa quỳ xuống và nhặt một hòn đá sắc nhọn …
Vừa có ai đó đã âm thầm tấn công Diêm Hoài Trân …
Vân Thanh đứng dậy nhìn xung quanh, quả nhiên thấy một bỏng người quen thuộc đứng sau một gốc cây lớn.
Cảm nhận được ánh mắt của Vân Thanh, Lưu Phong nhanh chóng núp vào bóng cây.
Khóe miệng Vân Thanh cong lên có chút buồn cười.
Cô ném hòn đá xuống, đứng dậy và đi theo Tiêu Dao Tử vào cồng lâu đài.
Lúc này Lưu Phong ẩn nấp trong bóng tối, nhưng vẻ mặt lại có chút nghiêm trọng.
Vừa rồi anh ta thực sự muốn dạy cho Diêm Hoài Trân một bài học, nhưng trước anh ta, ai đó đã ra tay trước …