Tiếng súng trầm và sắc bén phá vỡ sự im lặng.
Hàn Mặc đang ở xa phía sau nghe thấy tiếng súng liền sợ hãi, lập tức lao về phía trước theo phản xạ.
“Tứ gia!”
Hàn Mặc lao lên xe thì thấy cửa kính cạnh ghế lái đã bị đạn bắn xuyên qua.
Chỗ áo sơ mi trên vai trái của Hoắc Cảnh Thâm bị một viên đạn xé rách, máu chảy ra, thấm đẫm chiếc áo, lan ra một vùng đẫm màu.
Từng giọt chất lỏng sền sệt màu đỏ tươi rơi xuống đầu ngón tay anh ta…
Hàn Mặc hít một hơi, trong lòng sợ hãi.
Cũng may chỉ là một vết thương mà thôi…
Vân Thanh cuối cùng đã trở về chỗ cũ, cô dùng sức rút tay Hoắc Cảnh Thâm ra, ném súng ra ngoài cửa sổ.
“Hoắc Cảnh Thâm, anh điên sao? Em bảo anh chết để tạ tội sao?!” Vân Thanh tức giận đến lồng ngực đau nhức, nhất thời cảm thấy sợ hãi.
Nếu cô không liều mạng quay súng vào phút cuối, viên đạn đã bắn xuyên tim Hoắc Cảnh Thâm…
Cô nghiến răng mắng anh, tầm nhìn mờ đi vì nước mắt.
“Anh muốn em thành góa phụ phải không? Đồ ác độc, em nói cho anh biết, anh nằm mơ đi! Đợi đến khi anh chết, em sẽ dùng tiền của ah nuôi một trai đẹp, trước tiên em sẽ dẫn người ta đến khiêu vũ bên mộ anh vào đầu tháng và rằm âm lịch đấy!!”
Hàn Mặc ngoài cửa xe:
Phu nhân lúc nào cũng có mấy trò bất ngờ như vậy.
Sau khi trút hết cơn giận, Vân Thanh dùng sức dụi dụi mắt, xuống xe đi vòng ra ghế sau lấy hộp sơ cứu đi kèm trong xe ra, sau đó quay lại chữa trị vết thương trên vai cho Hoắc Cảnh Thâm.
Trong suốt quá trình, Vân Thanh vẫn im lặng.
Hoắc Cảnh Thâm cũng không nói chuyện, nhưng anh vẫn
không rời mắt khỏi khuôn mặt Vân Thanh.
Anh đã thú nhận mọi chuyện, làm mọi thứ có thể, chuyện xảy ra tiếp theo phải dựa hết cả vào cô rồi.
Vân Thanh ngồi xổm trước mặt Hoắc Cảnh Thâm, báng bó vết thương cho anh, suy nghĩ hỗn loạn của cô đã được giải quyết.
Cô đứng dậy, chăm chú nhìn người đàn ông trước mặt, nói: “Hoắc Cảnh Thâm, anh nói em là con gái của Phùng Khanh Tư… Anh có bằng chứng gì không? Anh tự mình làm xét nghiệm quan hệ huyết thống sao?’
Hoắc Cảnh Thâm cỏ chút giật mình, không ngờ Vân Thanh lại hỏi chuyện này.
Anh suy nghĩ một lúc, cau mày nói: ‘Kjoong.”
Thật ra, anh cố tình tránh làm xét nghiệm quan hệ huyết thống… cho nên anh mới bị lời nói của Tần Dĩ Nhu làm cho sợ hãi.
Đôi mắt của Vân Thanh hơi tối lại.
Có rất ít lời chân thật phát ra từ miệng Tần Dĩ Nhu.
Nếu cô thực sự là con gái của Phùng Khanh Tư, Tần Dĩ Nhu đã ném kết quả kiểm tra huyết thống cho cô từ lâu rồi, tạo mối bất hòa giữa cô và Hoắc Cảnh Thâm, chỉ để chứng kiến cô ta và Hoắc Cảnh Thâm yêu nhau rồi hận thù giết nhau!
Tại sao lại phải dùng thú’ này để uy hiếp Hoắc Cảnh Thâm chứ?
Vân Thanh nói:Em sẽ không tin cho đến khi tận mắt nhìn thấy kết quả xét nghiệm quan hệ huyết thống đâu.”
Hoắc Cảnh Thâm nhìn cô chằm chằm mấy phút, đôi môi mỏng nhếch lên một vòng cung vô hình.
“Được.”
Anh lập tức gọi điện thoại ra lệnh: “Đi tìm hiểu mọi thông tin mà Tần Dĩ Nhu hiện có!”
Hoắc Cảnh Thâm bị thương cánh tay, đương nhiên không thề lái xe.
Họ đồi xe, Hàn Mặc trở thành tài xế.
Vân Thanh và Hoắc Cảnh Thâm ngồi ở ghế sau.
Bầu không khí thoải mái rất nhiều.
Hàn Mặc cũng thở dài, sợ hãi kéo dài.
“Tứ gia, phu nhân, bây giờ đi đâu?” Anh ta thận trọng hỏi.
Hoắc Cảnh Thâm nhìn Vân Thanh.
Địa vị gia đình quá là rõ ràng.
Vân Thanh không trả lời, lấy điện thoại di động ra gọi cho Lôi Đình.
Qua vài giây đầu bên kia bắt máy.
“Hoắc phu nhân…
Vân Thanh: “Anh đang ỏ’ bệnh viện à?’
“ừ, tôi đang canh Tần tiên sinh.”
“Được rồi, ông ấy chắc sẽ sớm tỉnh lại. Tôi đang trên đường tới. Một tiếng nữa tôi sẽ tới đỏ.”
“Được.”
Vân Thanh cúp điện thoại, liếc nhìn Hàn Mặc qua gương chiếu hậu.
“Đi đường tắt tới bệnh viện.”
Nửa tiếng có thể đến nơi.
Vân Thanh liếc nhìn Hoắc Cảnh Thâm bên cạnh, cong môi nói: “Hoắc tiên sinh, trước đây anh mời em đi xem kịch hay, bây giờ em mời anh.”