Cô cứ tưởng người không thể gặp lại nữa, người có mái tóc đen nhánh khoác bộ vest đen, sắc mặt xanh xao…xuất hiện trước mặt mình lúc này, anh ấy chính là Hoắc Cảnh Thâm, cao quý giống như một vị thần, một khi xuất hiện sẽ khiến người xung quanh có cảm giác bức bối!
Lúc này, anh đứng ở bên trên chìa tay về phía cô.
Anh sẽ không khiến cô phải buồn tủi, anh luôn ở bên bảo vệ cô.
Dường như khi cô cần, anh sẽ luôn xuất hiện…
Vân Thanh dụi mắt thật mạnh, lao về phía Hoắc Cảnh Thâm.
Chì một đoạn đường ngắn, nhưng lại khiến Vân Thanh thấy rõ khoảng cách giữa cô và Hoắc Cảnh Thâm.
Lưu Phong nói nhiều lời vô nghĩa khó nghe như vậy, nhưng có một câu đúng – Vân Thanh giờ đây thật sự không có tư cách đứng bên cạnh Hoắc Cảnh Thâm.
“Không có chuyện gì hết.” Hoắc Cảnh Thâm nhấc tay lên, đầu ngón tay tái nhợt nhẹ nhàng lau đi vệt nước mắt trên gương mặt người con gái.
Rõ ràng anh yếu tói mức Hàn Mặc dìu mới có thề đứng thẳng được, nhưng lúc này, anh lại đứng lặng trước mặt Vân Thanh, giống như ngọn núi cao sừng sững, không thể phá vỡ, là chỗ dựa của cô.
Đôi mắt cô đỏ hoe, muốn mỉm cười với Hoắc Cảnh Thâm, nhưng khóe miệng lại chẳng thể mở, nước mắt cứ trào ra, không thề lau hết.
Hoắc Cảnh Thâm khẽ cau mày, có chút bất lực: “Anh liều mạng tĩnh lại, không phải để nhìn em khóc.”
Giọng anh yếu ớt, chì mới nói hết một câu ngắn, đã ho khù khụ.
Vân Thanh lau nước mắt, khịt khịt mũi.
“Em không khóc nữa, anh đừng nói!”
Hoắc Cảnh Thâm xoa đầu cô, liếc nhìn vết roi phía sau lưng cô, ánh mắt ngày càng trỏ’ nên lạnh lùng.
Anh nhướng mày, đồi mắt lạnh lùng, nhìn về phía Lâm Vân
Hạc.
Chỉ một ánh nhìn, sự uy hiếp vô hình buộc Lâm Vân Hạc phải quỳ xuống ngay lập tức.
“Tứ gia!” Lâm Vân Hạc cắn ràng, “Cậu nên biết, những việc tôi làm đều là vì trị khòi bệnh cho cậu…”
Giọng Hoắc Cảnh Thâm nhẹ nhàng, “Bẳt đầu từ hôm nay, ông khồng cần ở lại Bắc Thành nữa.”
“…” Lâm Vân Hạc ngẩng đầu, sắc mặt thay đổi, ‘Tú’ gia…”
“Đưa người đi.”
Hoắc Cảnh Thâm khồng thể kiên nhẫn nghe ông ta nói thêm nữa.
Không giết, đã là sự bao dung lớn nhất đối với ông ta!
Các vệ sĩ vừa mới nghe theo lệnh của Lâm Vân Hạc đã lập tức nhận lệnh, đưa Lâm Vân Hạc ra khỏi mật thất.
“Tứ gia!! Cậu không thể mềm lòng giữ cô ta lại!”
Tiếng nói của Lâm Vân Hạc ngày một xa dần…
sắc mặt Vân Thanh cũng trỏ’ nên nhợt nhạt.
Rốt cuộc là cái gì…khiến Lâm Vân Hạc không tiếc mạng sống của mình để giết cô?
Cách duy nhất để chữa bệnh cho Hoắc Cảnh Thâm, rốt cuộc là gì?
“Ai đánh em vậy?” Có chút cảm giác man mát ò’ phía sau lưng.
Vân Thanh khi ấy mới hoàn hồn, Hoắc Cảnh Thâm xoa nhẹ vết roi phía sau lưng cồ, khẽ nhíu mày.
“Em không sao, đề em dìu anh về!”
vết thương này có là gì, giờ cô chỉ lo lắng cho sức khỏe của Hoắc Cảnh Thâm.
Hoắc Cảnh Thâm trầm lặng, còn định nói gì đó, nhưng chưa kịp nói, sắc mặt đã thay đồi, thân hình cao lớn của anh đã lảo đảo, cả người ngã xuống.
“Hoắc Cảnh Thâm!” Vân Thanh hét lớn.
“Tứ gia!” May mà Hàn Mặc ở bên nghe thấy dìu anh dậy.
Vân Thanh sốt ruột lo lắng, cô xắn ống tay áo rộng cùa Hoắc Cảnh Thâm, đang định bắt mạch thì có tiếng bước chân vội vàng tới.
“Không cần bắt mạch nữa! Cậu ấy vừa tỉnh đã cầm cự được tới giờ, cũng là cố gắng lắm rồi!”
Một người đàn ông lớn tuồi mặc áo trắng dài, tóc bạc nhưng da mặt hồng hào bước tới, giọng nói vang như tiếng chuông ngân, mặt hiện rõ hai chữ “phiền toái”.
Đây chính là sư phụ của Vân Thanh, thần y các các chủ – Tiêu Dao Tử!
Trước khi Vân Thanh bị giam trong phòng giam chứa nước, Hàn Mặc đã tới tìm Tiêu Dao Tử để chữa bệnh cho Hoắc
Cảnh Thâm.
“Sư phụ!” Vân Thanh không quan tâm tới chuyện cũ, vội vàng hỏi: “Hoắc Cảnh Thâm làm sao vậy ạ?”
Tiêu Dao Tử thấy cô lo lắng như vậy, cũng nghiêm túc nói: “Đưa cậu ấy về trước đã.”
Vân Thanh cũng muốn đi theo, nhưng lại nhở ra điều gì đó.
“Sư phụ, Hoắc Cảnh Thâm giao cho người, con muốn mượn túi thuốc cùa người, có chút việc cần phải xử lý!”
Nhận túi thuốc của Tiêu Dao Tử, Vân Thanh nhìn sang Hoắc Cảnh Thâm đang hôn mê, rồi quay đầu chạy về hướng còn lại.
Hàn Mặc nhanh chóng bố trí hai vệ sĩ đáng tin đi theo bảo vệ Vân Thanh.
“Bảo vệ phu nhân thật tốt!”
Có Tiêu Dao Tử ờ đây, Hoắc Cảnh Thâm sẽ không xảy ra chuyên gì.
Cô có thể tạm thời yên tâm, trước mắt vẫn còn chuyện khác cần phải xử lý!
Vân Thanh chạy thật nhanh, quay trở lại phòng giam của mình.
Càng tiến vào gần, mùi máu tanh trong không khí càng nồng hon…
“Mạc Bắc Chu!” Vân Thanh thở hổn hển, lao tới phía trước cửa phòng giam.
Nghe thấy tiếng bước chân, Mạc Bắc Chu cà người bốc mùi nhìn rõ người chạy tới là Vân Thanh, thì hơi sững sờ, đôi mắt toàn là sát khí đã trờ nên dịu dàng.
Hắn nở nụ cười: “Cô quay trở lại rồi!”