Mục lục
Tiểu Tổ Tông Ngang Bướng Của Hoắc Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nửa tiếng trước.

Liễu Từ đang ở phòng nghỉ ngơi, với tư thế cao hứng này, cố ý làm khó Nghê Hoan.

… Cô ta có nằm mơ cũng không bao giờ nghĩ mình sẽ rơi vào trường hợp tương tự!

Vân Thanh bĩu mồi giễu cợt, tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa.

“Trên đời này, vĩnh viễn sẽ có người mạnh hơn cô, trong chuỗi thức án, Liễu Từ cô thậm chí còn không tính là ở dưới đáy!”

“….Con khốn, một đám khốn nạn! Tôi sẽ cho các người xem! Nghê Hoan cô đợi đó cho tôi.”

Liễu Từ bị bảo vệ ném ra ngoài trong cơn cuồng loạn.

Những người mẫu và diễn viên còn lại đang chờ thử vai cũng bị Vân Thanh.

Trong phòng thử giọng sôi nồi chỉ còn lại hai mẹ con Nghê Hoan và Vân Thanh.

“Mẹ, là chị Vân Thanh đã giúp chúng ta trút giận dạy cho người phụ nữ xấu xa một bài học! Chị ấy chính là thần tiên!” Tiểu Bảo hưng phấn nắm lấy tay Nghê Hoan nói, đương nhiên thằng nhóc đã hoàn toàn coi Vân Thanh là chị của mình.

Nghê Hoan chỉ cúi đầu nhìn thằng bé, nó lập tức che miệng không dám nói lời nào.

“Con đi ra cửa chờ mẹ.”

Sau khi tiểu Bảo rời đi, Nghê Hoan bước đến trước mặt Vân Thanh, ngoài biết ơn nhưng cũng thấy cỏ lỗi.

Vẻ mặt cô phức tạp: “Vân tiểu thư, thật ra cô không cần phải giúp đỡ mẹ con chúng tồi như vậy… Thực ra, trong đám người đến hôm nay, Liễu Từ là người phát ngôn thích hợp nhất.”

Vân Thanh nghe xong, lông mày của cô hơi nhíu “Ai nói? Rõ ràng có người phù hợp hơn.”

Nghê Hoan đã suy nghĩ cẩn thận về những người được phỏng vấn, quả thực không ai tốt hơn Liễu Từ ….

“Chính là cô phù hợp hơn cô ta.” Vân Thanh khẽ nói.

Nghê Hoan đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt lóe lên tia không phải vui mừng mà là phản kháng.

“Vân tiểu thư, đừng đùa nữa, nếu cô biết tôi là ai, cô sẽ không thẻ nói những lời như vậy.”

“Bảy năm trước, Nghê Hoan nữ diễn viên trẻ tuồi và nóng bỏng nhất trong ngành, đã bị thiếu gia Lục Kì Hữu con trai của tập đoàn nhà họ Lục tống vào tù vì tội lừa gạt tập đoàn đó. Kề từ đỏ, cô ấy tụt dốc thảm hại.” Vân Thanh kể quá khứ của cô, nói rất ngắn gọn, nhìn thấy sắc mặt Nghê Hoan thay đổi, Vân Thanh hờ hững hỏi lại “Còn có lỗ hổng nào sao?”

Thật sự, lỗ hổng quá nhiều!

Chẳng hạn như cô, một cô gái nhỏ, sao có thể lừa được tập đoàn Lục gia!

Con trai cồ ấy… đến từ đâu?

Tại sao Lục Kì Hữu trong nhiều nám như vậy, không buông tha cho cô?

Nhưng Vân Thanh tôn trọng quyền riêng tư của Nghê Hoan, không đào sâu hơn.

Nghê Hoan nắm chặt tay, chậm rãi thở ra: “Vân tiểu thư…”

“Năm nay tiểu Bảo sáu tuồi, tuồi đi học tốn kém tiền bạc nhất, cho dù không nghĩ tới chính mình, cũng nên tính cho Tiểu Bảo…” Vân Thanh liếc tiểu Bảo ngoan ngoãn đứng bất động. Trong lòng hiện lên một tia thương hại “Vừa rồi khi tôi thay quần áo cho tiểu Bảo, tôi thấy trong túi quần cùa thằng bé có mấy viên kẹo, chúng tan chảy thằng bé cũng không nỡ án. Lúc nào nó cũng để dành cho cô.”

Vân Thanh nắm tay cồ, đưa tay ra trước mặt Nghê Hoan và xòe lòng bàn tay của cô ra, có một vài viên kẹo, tất cả đều là vị chanh mà cô yêu thích.

Chì có tiểu Bảo biết.

Nghê Hoan giờ chỉ đồ máu không rơi nước mắt, nhưng khi nhìn những viên kẹo đỏ, nước mắt lại suýt rơi xuống.

Cô dùng sức dụi dụi mắt, cuối cùng cảm thấy hơi run: “Vân tiểu thư, tôi có thể thử, nhưng tôi đã lâu rồi không làm việc này…”

Vân Thanh đang chờ đợi câu nói của cô, lộ ra nụ cười hài lòng.

“Yên tâm đi, vừa nãy ảnh quảng cáo đã được chụp lại rồi.”

Nghê Hoan: “…?”

Vân Thanh liếc nhìn thời gian, sờ sờ cằm ước lượng “Bây giờ chắc là đưa lên màn hình lớn ở Quảng trường Thời đại rồi.”

Nghê Hoan:”…???”

“Hai ngày tới ôn Ni sẽ liên lạc với cô để quay quảng cáo.” Vân Thanh vỗ vai Nghê Hoan trấn an, để cô một mình trong phòng tiêu hóa lượng lớn thông tin.

Gần đến giờ án tối.

Vân Thanh đi ra ngoài, lấy điện thoại di động trong túi ra gọi

cho Hoắc Cảnh Thâm, định bảo anh ăn cơm đúng giờ.

Nhưng vẫn tắt máy.

Bận rộn tời giờ này?

Vân Thanh cau mày, gọi cho Hàn Mặc.

Anh là trợ lý riêng của Hoắc Cảnh Thâm, thường đi theo Hoắc Cảnh Thâm từng bước.

Chuông vừa reo, Hàn Mặc đã bắt máy.

“Thưa phu nhân.”

“Hoắc Cảnh Thâm còn bận khồng?”

Hàn Mặc ở đầu bên kia điện thoại dừng một chút, sau đó gặng nói: “Tôi… tôi không biết.”

Sắc mặt cô tối sầm lại, giọng điệu cũng lạnh đi vài phần: “Có ý gì?”

Qua điện thoại, Hàn Mặc cảm nhận được sự lạnh lùng tỏa ra từ cồ.

Thật đáng sợ, tại sao phu nhân và Tứ gia càng ngày càng giống…

Hàn Mạt thành thật nói: “Phu nhân, Tứ gia cả ngày hôm nay đều không đến công ty. Còn nữa, sau khi cô gọi điện thoại di động cho Tứ gia ở phòng làm việc sáng nay, số của tôi đã bị Tứ gia chặn rồi….”

Bước chân của Vân Thanh đột ngột dừng lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK