Vân Thanh tiến gần tới người anh, tay còn lại lắc lắc cổ tay áo anh.
Hoắc Cảnh Thâm chỉ lo giữ yên bàn tay bị thương của cô, còn những việc khác chỉ mặc cô.
“…Hoắc Cảnh Thâm, có phải anh có mối thù lớn với Bạc Cảnh Sâm không?” Vân Thanh nói, đầu ngón tay chạm vào gương mặt lạnh lùng của anh, làn da trắng sứ khiến cô mê đắm.
“…” Hoắc Cảnh Thâm suy nghĩ hai giây, đẩy tay cô ra, lạnh nhạt nói, “Trước đây có xồ xát nhỏ.”
Anh cũng không định cỏ nỗi hận thù gì lớn với chính mình.
“ Vậy là do tên khốn kiếp Bạc Cảnh Sâm nhỏ nhen ghi thù!” Vân Thanh tức giận, nghiến răng, “Lần sau hắn còn dám đến nữa, em nhất định sẽ trả thù cho anh.”
Hoắc Cảnh Thâm cuối cùng cũng biết thế nào là tự đào hố chôn mình.
Đợi sau này thời cơ chín muồi, anh sẽ nói rõ thân phận của mình cho Vân Thanh.
Hoắc Cảnh Thâm không nói tiếp về chủ đề này nữa, tỉ mỉ băng vết thương trên tay Vân Thanh, bên tai cũng không nghe thấy tiếng nói nữa, anh ngước đầu lên đã thấy Vân Thanh tựa vào gối ngủ quên.
Đôi môi cô khẽ cong, dường như nằm mơ gì đó, một tay vẫn đang kéo vạt áo anh, như thế chỉ sợ vừa buông tay, anh sẽ đi mất.
Hoắc Cảnh Thâm chăm chú nhìn cồ ngủ.
Lúc lâu sau, anh rút vạt áo từ trong tay cô ra, cúi người, dịu dàng hôn lên trán Vân Thanh.
Hoắc Cảnh Thâm bế cô về giường, đắp chàn cho cô rồi lặng lẽ bước ra khỏi phòng.
Dưới chân bậc đá, Gia Cát Hội Trung bộ dạng lo sợ bắt an.
Vừa thấy Hoắc Cảnh Thâm đã lập tức tiến lên chào đón.
“Hoắc gia…” Gia Cát Hội Trung nuốt nước bọt, mặc dù vị này đã cởi bỏ mặt nạ, khuôn mặt tuấn tú, nhưng khí chất càng thêm lạnh lùng đáng sợ, Gia Cát Hội Trung vẫn bất chấp nói: “Mạc Bắc Chu, hắn…hắn trốn khỏi tòa tháp rồi”.
Hoắc Cảnh Thâm không hề cảm thấy bắt ngờ.
Anh cúi mặt xuống nhìn bình thuốc trong tay, màu hồng… một màu sắc dịu dàng vồ tội, không hề hợp với tên Mạc Bắc Chu kia.
“Hoắc gia, có cần phái người đi bắt…”
“Các người không cần lo chuyện này nữa.” Hoắc Cảnh Thâm mặt không chút biểu cảm bóp ná bình thuốc trong tay, “Chám sóc cho phu nhân thật tốt”.
Nói rồi, Hoắc Cảnh Thâm sải chân dài bước đi.
Gia Cát Hội Trung bị bỏ lại ngây người đứng đó, một lúc lâu mới hoàn hồn.
Ánh mắt hắn quay đầu nhìn về phía lầu Ngưng Vũ cũng đã thay đồi.
…Hóa ra người này chính là phu nhân!
Tuồi trẻ mà đã khiến đại ma vương đồ gục.
Gia Cát Hội Trung phục sát đất.
Nếu đã là nữ chủ nhân, vậy phải chàm sóc thật tốt!
Ngoài cửa trang viên Bắc Các.
Chiếc Maybach màu đen đã chờ sẵn ở đó, Hàn Mặc mở cửa sau xe.
Sau khi Hoắc Cảnh Thâm lên xe, gọi điện thoại, giọng nói lạnh lùng lãnh đạm: “Dự án thu mua của Tập đoàn Hoắc thị, tồi sẽ tăng gấp đôi số vốn, trong vòng ba ngày, tôi muốn đổi tên Hoắc thị!” Thời gian của anh không còn nhiều nữa, giờ lại thêm tên Mạc Bắc Chu…nhất định phải giải quyết mọi
việc nhanh hơn nữa.
“ Hụ hụ…” Hoắc Cành Thâm mím môi ho khan một tiếng.
Lưu Phong ngồi ờ ghế lái lo lăng quay đầu lại.
“Tứ gia…”
Hoắc Cảnh Thâm dùng khăn tay lau đi vệt máu trên miệng: “Mạc Bắc Chu sẽ không rời khỏi Bắc thành, cậu bố trí hai đội theo dõi. Lúc cần thì tìm Lục Kỷ Hữu nhờ giúp đỡ”.
“…Vâng.”
Lưu Phong mím môi, cuối cùng cũng không kiềm chế nồi mà ngắt lời, “Tứ gia, Tần tiều thư đã quay về rồi, y thuật của cô ấy cao như vậy, có thể làm phẫu thuật cho người…”
“Lưu Phong!” Chưa đợi Hoắc Cảnh Thâm nói, Hàn Mặc đã thấp giọng nhắc nhở hắn, ánh mắt cảnh cáo.
Hoắc Cảnh Thâm chậm rãi nói: “Nhớ lấy thân phận của mình, làm tốt việc trong nội bộ.”
Giọng điệu của anh không nghiêm khắc, thậm chí không hề lên giọng, nhưng lại mang đến cảm giác áp bức, uy hiếp khiến người khác kinh sợ.
Lưu Phong sợ hãi không dám ngẩng đầu: “Là thuộc hạ vượt quyền rồi…”
Rất nhanh, xe tới Ngự Cảnh viên, đợi sau khi Hoắc Cảnh Thâm rời đi, Hàn Mặc mới cau mày nhìn sang Lưu Phong.
“Hôm nay cậu muốn làm gì vậy?!”
Lưu Phong quay đầu nhìn sang bên cạnh, khuôn mặt lạnh lùng ngang ngược, cố chấp: “Tôi chỉ lo Tứ gia…”
Hàn Mặc trong lòng sớm đã có tính toán, vạch trần hắn ta: “Cậu rối cuộc lo cho Tứ gia, hay là dặn dò của Tần tiểu thư?”
Lưu Phong bị vạch trần, bối rối.
“Anh đừng nói bừa! Không liên quan gì tới Tần tiểu thư cả!”
Hàn Mặc và Lưu Phong từ nhỏ đã được rèn luyện, cùng nhau lớn lên, anh lớn hơn hắn ta vài tuồi, luôn coi Lưu Phong là em trai.
Tâm tư của hắn sao Hàn Mặc lại không rõ chứ.
“Lưu Phong, nếu như cậu chủ thật sự có ý với Tần tiều thư, thì đã khồng lãng phí nhiều nám như vậy. Hơn nữa, tồi thấy
Vân Thanh tiểu thư cũng chưa hẳn đã kém hơn Tần tiểu thư…”
“Cô ta sao cỏ thể so với Tần tiểu thư chứ?!” Lưu Phong bất mãn ngắt lời anh ta.
Hàn Mặc cau mày, lắc đầu nói: “Những lời này, đừng đề cậu chủ nghe thấy.”
“…Thật không biết cậu chủ thích người con gái đó vì cái gì!”
Lưu Phong giữ câu này trong lòng, quay người bước đi, bóng dáng và sắc đêm hòa làm một.
Hàn Mặc nhìn bóng dáng anh ta, càng cau mày hơn.
Anh ta biết tính cách của Lưu Phong…nếu không để ý, sợ rằng sẽ làm loạn.