Nhưng cậu bé rất thích căn hộ này.
Vì có một cản phòng nhỏ, bày rất nhiều món đồ chơi cậu bé thích, còn có xe ô tô đồ chơi.
Nghê Hoan không nỡ từ chối con trai, nhưng ánh mắt thận trọng: “Nhưng 2 triệu NDT rẻ quá…”
Mặc dù nói chủ nhà là dân di cư, phải đi vội, không cần gì.
Nhưng chuyện tốt thế này, Nghê Hoan không dám tin.
Cô hướng ánh mắt về phía Vân Thanh.
Vân Thanh bảo cô chờ một lát: “Tôi sai người điều tra xem chủ nhà có đáng tin hay không.”
Tập đoàn Vân thị cũng bước chân vào ngành bất động sản, cũng có một số mối quan hệ.
Vân Thanh gọi điện thoại, giả vờ dặn dò người đi điều tra thông tin chủ cán biệt thự.
Rất nhanh đã nhận được tin tức.
May mà Lục Kì Hữu không ngốc tới mức cho không căn hộ, mà đã đồi chủ căn hộ làm người môi giới.
Vân Thanh nhìn điện thoại, vẻ mặt nghiêm túc.
“Hoan Hoan, chủ nhà không có vấn đề gì, anh ta là một kiến trúc sư giàu có, không thiếu tiền. Tháng trước anh ta đưa gia đình đi di cư. Để lại cho cô mức giá thấp như vậy, vì anh ta đã từng là fan hâm mộ của cô.” Vân Thanh nói liều mà mặt không biến sắc, “Là một fan hâm mộ cuồng nhiệt của cô, anh ta biết cô là người mua, mới bán với giá như vậy.”
Nghê Hoan rất tin Vân Thanh, nghe cồ nói thế, cũng bán tín bán nghi gật đầu.
“Vậy anh ta có yêu cầu gì khác không?”
“Có, anh ta mong cô gửi mấy tấm ảnh có ký tên cho anh ta. Hơn nữa, nếu cô cảm thấy áy náy, sau này cô nổi tiếng rồi, trả bù những phần còn thiếu cũng được.”
Người phụ nữ có lòng tự trọng cao như Nghê Hoan, cách xử lý thế này, cô có thề chấp nhận.
Quả nhiên, Nghê Hoan thả lỏng, nở nụ cười: “Vậy được.
Người môi giới lau mồ hôi trên trán, thở phào nhẹ nhõm.
“Vậy chúng ta kí hợp đồng thôi.”
Cấp trên ra lệnh, nếu như không bán được căn hộ này cho Nghê Hoan, anh ta sẽ không giữ nồi công việc này!
Trong lúc Nghê Hoan kí hợp đồng, Vân Thanh vào phòng chơi cùng Tiểu Bảo.
Điện thoại trong túi rung lên.
Người gọi tới, Lục Kì Hữu.
Vân Thanh không hề bắt ngờ, khi Tạ Lân điều tra ra chủ càn hộ, phía Lục Kì Hữu cũng đã biết.
Cô đi tới ban công bắt máy: “Lục tổng.”
Lục Kì Hữu dứt khoats nói: “Cảm ơn.”
Không có Vân Thanh, anh ta thật sự không thể chắc chắn người phụ nữ kia sẽ đưa con trai tới đó ở.
Vân Thanh hơi đau đầu nhíu mày, bàn bạc với anh: “Lục
tồng, sau này anh muốn tặng gì cho Nghê Hoan, anh làm ơn dùng cách suy nghĩ logic của người thường được không … đừng có giống tên lừa đảo thế nữa.”
Lục Kì Hữu im lặng một lúc, cứng miệng nói: “Ai nói tôi muốn tặng quà cho người phụ nữ kia? Thứ tôi quan tâm là con trai tôi.”
… Đúng là thiên tài nắm bắt trọng điểm.
“Tối nay tôi muốn gặp Tiểu Bảo, cồ có thể đưa thằng bé tới nhà hàng cầm Châu không?”
Vân Thanh hơi khó xử: “Cái này sợ lả …”
“Tồi đã nghĩ tới việc sẽ lấy danh nghĩa cá nhân đầu tư vào
tập đoàn Vân thị, vào số cồ phiếu cô đã mở.”
Vân Thanh chân thành hỏi: “Mấy giờ tối này? 7 rưởi, anh thấy sao?”
Lục Kì Hữu: “… “
Vừa hay tối nay Nghê Hoan phải quay phim, không biết sẽ sắp xếp Tiều Bảo ở đâu, thấy Vân Thanh có ý đưa Tiểu Bảo đi chơi, cô thở phào nhẹ nhõm.
“Vân tổng, thằng bé này hiểu chuyện hơn các bạn cùng tuổi, không thích gặp mặt người lạ. Xem ra thằng bé rất thích cô.” Nghê Hoan cảm kích nói với Vân Thanh: “Cô là quý nhân của tôi.”
Vân Thanh mỉm cười, trong lòng nghĩ, chúng ta cũng vậy.
Sau đó, Winnie đã bố trí xe tới đón Nghê Hoan đi quay phim, Vân Thanh cũng đưa Tiếu Bảo ra khỏi biệt thự.
Xe của cô dừng ở bên ngoài cách mười mấy mét.
Khi Vân Thanh mở khóa xe, ôm Tiểu Bảo lên xe, cô bất chợt phát hiện ra gì đó, nhạy cảm quay lại phía sau nhìn một lượt.
Gió thổi qua ngọn cây làm vài chú chim giật mình.
Ngoài việc này ra, xung quanh yên lặng, không có một bóng người.
Vân Thanh nghiêng đầu khó hiểu.
Là cô lo lắng quá hay sao?
…Sao cứ luôn cảm thấy có người theo dõi mình nhỉ?