Sau đó, chiếc Bently bỗng nhiên táng tốc, lướt qua trước mặt Vân Thanh, để lại cô đứng đó.
Cô cắn rãng, vuốt mái tóc lòa xòa trên mặt, nhìn chằm chằm vào chiếc đèn chiếu hậu của chiếc xe, nếu có thương hại tên biến thái Bạc Cảnh Sâm, thì cồ chính là đồ ngốc!
“Sếp!” Tạ Lãng lái xe tới theo lời càn dặn.
Vân Thanh lên xe, cô vẫn chưa nguôi giận.
“Sao thế sếp? Ai chọc tức sếp?” Tạ Lãng xắn tay áo, như muốn ra mặt bảo vệ cô.
Vân Thanh cuộn cuốn bí kíp trong tay, đánh vào đầu anh ta, rồi bật cười: “Lái xe, đưa tôi về.”
Người đàn ông có danh tiếng địa vị như Bạc Cảnh Sâm, cô không dám dây vào, cũng không trốn được…Vân Thanh buồn bực trong lòng, cô kéo cửa sổ xe xuống để gió đêm thổi vào, những suy nghĩ hỗn độn đều bị gió thổi bay.
Cô nhớ lại những chi tiết mình đã bỏ sót.
…Bạc Cảnh Sâm vội vàng lái xe như vậy, có phải vì không muốn đề cô thấy điều gì đỏ?
Vân Thanh cau mày, mắt nhìn xuống cánh tay mình.
Cô nhớ cảm xúc khi Bạc Cảnh Sâm nắm lấy cánh tay cô, bàn tay lạnh ngắt… tay của anh rất lạnh…
Vân Thanh vô ý cắn vào ngón tay.
Cô nhớ tới Hoắc Cảnh Thâm.
Xe đã tới biệt thự Vân gia.
Vân Thanh nhẹ nhàng đẩy cửa xe bước vào trong nhà, dì Trương và Khương Như Tâm đã ngủ, nhưng đèn phòng khách vẫn sáng, ánh đèn vàng ấm áp, vẫn thắp sáng chờ cô về.
Trên bàn còn có đồ ản đêm đã nguội, cũng là món súp cô thích àn.
Bên cạnh dán một tờ giấy nhỏ: [Hâm nóng hãy án.]
Là chữ của Khương Như Tâm.
Vân Thanh cảm thấy ấm lòng.
Cô rón rén bước lên lầu, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng Khương Như Tâm, đặt cuốn bí kíp điều chế hương lên đầu giường bà.
Vân Thanh định lặng lẽ quay về, nhưng lại bất ngờ nghe thấy tiếng kêu sợ hãi, dường như bà đang nằm mơ thấy ác mộng.
Chìm trong cơn ác mộng, Khương Như Tâm nắm chặt chán, trán lấm tấm mồ hôi.
Vân Thanh thấy vậy vồ cùng đau lòng, cô tưởng rằng bà lại nằm mơ thấy những ngày tháng bị người Vân gia hành hạ… cô đang định gọi bà, nhưng khi tiến lại gần, nghe thấy bà sợ hãi lẩm bẩm: “Bạc Đàm Cô… oan có đầu, nợ có chủ, đừng làm hại Thanh Thanh của tồi!”
Vân Thanh sững sờ.
Cái tên Bạc Đàm Cô này, lần đầu tiên cô nghe thấy.
Cô để ý trong tay Khương Như Tâm còn đang cầm thứ gì đó, đọi bà bình tĩnh lại, Vân Thanh nhẹ nhàng gỡ ngón tay, lấy tấm ảnh cũ trong tay bà.
Đây là tấm ảnh Vân Thanh chưa từng thấy, được cất giữ kĩ.
Đôi nam nữ trong ảnh chẳng khác nào một đôi tình nhân.
Người phụ nữ xinh đẹp, người đàn ông cao ráo tuấn tú, dù chỉ là một tấm ảnh, cũng có thể cảm nhận được khí chất toát ra trên người anh ta…Đợi đã!
Con ngươi trong mắt Vân Thanh mở rộng.
— Người đàn ông này…sao lại giống Hoắc Cảnh Thâm đến thế??
Vân Thanh chắc chắn, cặp tình nhân này không phải người thân trong nhà… ít nhất, cô cũng chưa từng gặp.
Cô hơi cau mày, lẽ nào mẹ còn giấu mình chuyện gì?
Vân Thanh để ý phía sau tấm ảnh còn có chữ, lật lại xem, là tên của hai người.
— [Lam u Ninh, Bạc Đàm Cồ].
Đây là chữ viết của Khương Như Tâm.
Nếu như thật sự là kẻ thù, tại sao lại viết tên lên phía sau tấm ảnh?
Vân Thanh càng lúc càng thấy khó hiểu, thấy Khương Như Tâm đã ngủ say, cô định sau này sẽ tìm cơ hội hỏi cho rõ.
Đặt tấm ảnh vào trong tay Khương Như Tâm, Vân Thanh quay người, lặng lẽ rời đi.
về tới phòng của mình, Vân Thanh bước ra ban công, gọi điện thoại cho Hoắc Cảnh Thâm.
Tiếng chuông kêu rất lâu, bên kia mới nhấc máy.
“Thanh Thanh.” Giọng nói trầm ấm dịu dàng của người đàn ông, vẫn giống như trước.
Nghe thấy giọng anh, Vân Thanh mới an tâm.
“Anh đang ở đâu?’
Ở đầu dây bên kia, Hoắc Cảnh Thâm ngồi trên chiếc giường màu sẫm, cổ áo mở tung, để lộ phần ngực trắng xanh săn chắc, trắng xanh là do gien của mẹ anh, nhưng phía trên có một số vết sẹo, đó là những vết thương trong hành trình anh đi.
Hoắc Cảnh Thâm vừa lau vệt máu trên miệng, vừa dịu dàng nói như thể chẳng có chuyện gì: “Anh vừa tham gia một bữa tiệc, tìm một phòng chung cư nghi tạm. Sao vậy?”
“… Không có gì.” Vân Thanh ngồi cuộn tròn trên chiếc ghế mây, cô nhìn những ngôi sao trên trời, thấy bản thân giống như một kẻ điên, còn tưởng rằng giữa Hoắc cảnh Thâm và Bạc Cảnh Sâm có mối liên hệ gì, cô xóa bỏ những liên tưởng không thực tế kia, nhẹ nhàng nói, “Hoắc Cảnh Thâm, em nhớ anh.”
Hoắc Cảnh Thâm ở đầu dây bên kia cúi đầu mìm cười, một cơn ho nhẹ trào ra lồng ngực.
“Hoắc phu nhân, chúng ta mói xa nhau 5 tiếng.” Anh cười nhắc nhỏ’ cô.