“Nói.” Anh nghe điện thoại rồi mở cửa bước xuống xe.
Vân Thanh chình lại quần áo trong xe, lúc xuống xe, Hoắc Cảnh Thâm vừa đúng lúc cúp điện thoại.
“Sao vậy?” Vân Thanh hỏi.
“Công ty xảy ra chuyện, anh phải giải quyết.” Hoắc Cảnh Thâm thấy cỏ lỗi sờ đầu cô “Anh sẽ kêu tài xế tới đưa em về.”
“Không cần đâu” Vân Thanh nói “Em đúng lúc cũng muốn tới Y Tiên Các, em tự đi được rồi. Không cần anh lo đâu, anh đi làm việc đi.”
Hoắc Cảnh Thâm bận công việc, Vân Thanh cũng không hiểu lắm, cũng không có hứng thú.
Điều duy nhất cô có thể làm là không gây rắc rối cho Hoắc Cảnh Thâm.
Nhưng Hoắc Cảnh Thâm lo lắng Vân Thanh ở một mình nên vẫn gọi tài xế tới.
Sau khi nhìn Vân Thanh lên xe rời đi, Hoắc Cảnh Thâm quay lại xe, trầm giọng nói với tài xế: “Đến bệnh viện.”
Người gọi đến không phải người trong công ty mà là Lôi Đình
Tần Quân Thành tỉnh lại rồi!
Có điều Hoắc Cảnh Thâm cũng khồng có ý định để Vân Thanh biết chuyện này, trước tiên cần phải xác nhận một vài điều với Tần Quân Thành.
Chẳng mấy chốc, xe đã đến bệnh viện.
Hoắc Cảnh Thâm sải bước đi về phía phòng của Tần Quân Thành.
Lôi Đình tình cờ đưa bác sĩ vừa khám sức khỏe cho Tần Quân Thành ra ngoài, ngẩng đầu nhìn thấy Hoắc Cảnh Thâm đang đi về phía mình.
“Tứ gia.”
Hoắc Cảnh Thâm hỏi bác sĩ: “ồng ấy thế nào rồi?”
Vẻ mặt bác sĩ không mấy lạc quan, khéo léo nói: “Tứ tgia, Tần tiên sinh đã già, sức khỏe khồng tốt. Qua phẫu thuật thì
đã kiệt sức rồi, nếu không có tài y thuật siêu phàm của Hoắc phu nhân, tôi e rằng ông ấy đã đi từ lâu rồi … Bây giờ, chỉ có thể tự dưỡng bệnh, tích cực lạc quan. Đúng rồi, Tứ gia, Tần tiên sinh vừa mới tỉnh lại, không thể chịu kích động.”
Hoắc Cảnh Thâm gật đầu.
Anh ta bước vào phòng bệnh, trên giường, mái tóc hoa râm của Tần Quân Thành đã trắng xóa, ông ta cực kỳ già yếu, vô hồn, toát ra khí chất tàn tạ….
Hoắc Cảnh Thâm khẽ cau mày, đi đến bên giường, nói một cách thấp giọng: “Bác Tần.”
Tần Quân Thành chậm rãi mở đôi mắt đục, ánh mắt rơi vào Hoắc Cảnh Thâm, dần dần nheo lại.
Nhưng lời đầu tiên ông ta lại nói là: “Cảnh Thâm, xin hãy đề Dĩ Nhu sống….”
Ông ta đã biết mọi chuyện xảy ra trong thời gian hôn mê từ Lôi Đình.
Đứa con gái ngoan do chính mình nuôi nấng muốn tự tay gi ết chết ông ta
Tần Quân Thành trong lòng cảm thấy bơ vơ, không có gì đau buồn hơn cái chết, nhưng tình thương máu thịt giữa hai người rất sâu sắc, làm cha mẹ, dù thế nào đi nữa, cũng không thể trả thù con gái mình…
Hoắc Cảnh Thâm không nói đồng ý.
Tần Quân Thành buồn bã nhắm mắt lại.
“Là lỗi của tôi khi không nuôi dạy con bé tốt. Chính tôi đã chiều chuộng Dĩ Nhu. Con bé đã trở nên như thế này… Nhưng tôi không còn nhiều thời gian để sống nữa, tôi không thể khiến con bé thay đối cách sống của mình … Cảnh Thâm, coi như tôi xin cậu.” Tần Quân Thành chậm rãi nhìn Hoắc Cảnh Thâm, nước mắt đục ngầu chảy ra, yếu ớt nói: “Muốn trừng phạt Dĩ Nhu thế nào cũng được, nhưng
chì cần giữ cho nó cái mạng., để Tần gia của tôi có người thừa kế.
Hoắc Cảnh Thâm khẽ mím đôi môi mỏng, một lúc sau mới đồng ý: “Được.”
Tần Quân Thành hoàn thành được tâm nguyện của mình, giải quyết lo lắng trong lòng, thở ra hơi thở nặng nề, chợt nghĩ đến điều gì đó, tâm tình lại kích động.
“Cảnh Thâm, còn… còn một chuyện… Tôi muốn nói cho cậu biết!” Cổ Tần Quân Thành đỏ bừng vì lo lắng “Là… là liên quan đến của Vân tiểu thư!”
Trong lòng Hoắc Cảnh Thâm có chút nghẹn ngào, cũng chính là mục đích chính anh đến tìm ông ta.
Anh đỡ vai Tần Quân Thành, nói nhỏ “ông từ từ nói.”
Tần Quân Thành hít một hơi, đôi tay gầy guộc tóm lấy Hoắc Cảnh Thâm, kích động run lên: “Dĩ Nhu sau lưng tôi…. đã lén sử dụng mẫu DNA của Phùng Khanh Tư của ngân hàng gen của Tần gia để làm xét nghiệm quan hệ huyết thống với Vân tiều thư…. kết quả là… không trùng khó’p!!