Ngoại hình của Vân Ngọc Linh và Trần thị giống nhau đến tám phần.
Nhưng Vân Lan Thanh…
Không biết là còn chưa phát triển hay như thế nào, gương mặt đúng là không có mấy phần giống Trần thị cả.
Muốn nói nàng ấy giống Vân Bách Tùng, không giống Trần thị thì cũng thôi đi, nhưng trong lòng Vân Khương Mịch lại có mối nghỉ khác.
Hoặc là Vân Lan Thanh, căn bản không phải do Trần thị sinh!
Nàng đặt chén trà xuống, lạnh giọng phân phó: “Mang Trần thị đến đây! Bổn Vương Phi có lời muốn hỏi bà ta”
Trần thị sau khi bị đánh mấy chục gậy, đã ngất đi hoàn toàn.
Sau khi lại bị giội một chậu nước đá cho tỉnh dậy, lại bị ném đến trước mặt Vân Khương Mịch như một con chó chết.
Lúc nàng, bà ta không phách lối được nữa.
“Trần thị, có một chuyện ta cảm thấy rất khó hiểu” Thấy Trần thị nằm rạp trên mặt đất, không hít thở nổi, Vân Khương Mịch trực tiếp hỏi: “Vân Lan Thanh và Vân Ngọc Linh, thật sự đều là con gái của bà?” Mặc dù bà ta đã nửa chết nửa sống, nhưng có vẻ vẫn còn lý trí.
“Lời này của Minh Vương Phi là có ý gì! Bọn chúng không phải con gái của ta, chẳng lẽ là con gái của ngươi?” Vừa dứt lời, một Ngự Lâm quân đã muốn tiến lên dạy dỗ bà ta: “Dám bất kính với Vương Phi…” Thế nhưng lại bị Vân Khương Mịch ngăn trở.
“Xem ra bà chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, chuyện này bà không nên giấu ta nếu ta muốn điều tra rõ ràng, thì cũng không kém gì một chốc lát này” Nàng cúi đầu nhìn thoáng qua Trần thị: “Nhưng là bà, chỉ sợ không đợi được đến khi đó”
“Ban nấy, Vân Ngọc Linh đều đã khai ra, nói là bà sai bảo nàng ta độc hại Lan Thanh, muốn giết người diệt khẩu” Vân Ngọc Linh biến sắc, đang muốn phủ nhận đã thấy ánh mắt Vân Khương Mịch lạnh như băng.
Quỷ thần xui khiến, lời đến khóe miệng lại bị nàng ta nuốt vào…
Chuyện này nếu thật sự để Trần thị gánh tội thay…
Nàng ta có phải là sẽ không sao nữa?!
Ban nấy khi đi vào, Trần thị cũng đã nhìn thấy, Vân Ngọc Linh đang quỳ gối bên giường.
Trong nội tâm bà ta đại khái cũng đã đoán được, chuyện này chỉ sợ là đã điều tra rõ ràng.
Nhưng bà ta không bao giờ ngờ răng, Vân Ngọc Linh sẽ khai bà ta ra!
“Ngọc Linh, sao con lại…” Trần thị đau lòng nhức óc.
Khi nhìn thấy gương mặt đây nước mắt của Vân Ngọc Linh, bà ta lại đột nhiên nghĩ, bà ta đã già, coi như bây giờ bị Vân Khương Mịch đánh chết, chỉ cần có thể bảo vệ Ngọc Linh không xảy ra chuyện…
Nàng ta còn trẻ, con đường sau này còn rất dài.
Nàng ta nếu có thể gả vào phủ Doanh Vương, thì sau này có thể báo thù cho bà ta!
Đây mới là chuyện mà một người mẹ nên cân nhắc vì con gái mình, chỉ có người làm mẹ mới có thể vô tư cống hiến như thết Trần thị cắn răng nuốt nỗi khổ trong lòng xuống, lòng như tro nguội, gật đâu thừa nhận: “Đúng! Chuyện này đều là ta sai bảo, Ngọc Linh không liên quan gì đến chuyện này!” Ánh mắt Vân Bách Tùng tối sầm lại, suýt nữa ngã xuống đất.
Ngự Lâm quân đứng một bên, nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy ông.
“Ứng Quốc Công có nghe rõ chưa?” Vân Khương Mịch cười lạnh, ánh mắt trào phúng nhìn ông: “Đây chính là con gái tốt, phu nhân tốt của ông đấy!”
“Ta, ta…” Bờ môi Vân Bách Tùng run rẩy kịch liệt, một câu cũng không nói nên lời.
Vân Lan Thanh cũng đã rơi lệ đầy mặt, nhìn Trần thị đang nằm rạp trên mặt đất, không cam lòng chất vấn: “Nương! Tại sao nương lại đối xử với con như thế? Tại sao lại tàn nhẫn với con như thế?!”
“Nương chỉ yêu thương Nhị tỷ tỷ, từ nhỏ con đã biết!”
“Cho nên con sẽ không thức thời mà đến tranh thủ tình cảm nhưng con cũng là con gái của nương mà! Tại sao nương lại có thể nhãn tâm như thế!”
“Con cũng muốn hầu hạ bên gối của nương, cũng muốn nương thương yêu con, thế nhưng tại sao nương lại đối xử với con như thết” Trần thị bất công, thậm thí độc ác với nàng ấy.
Là cọng rơm cuối cùng đè sập Vân Lan Thanh.
Nàng ấy ôm mặt khóc lớn!
Danh Sách Chương: