“Nhưng tiểu tiện nhân Vân Khương Mịch kia cũng không phải là người hiền lành gì! Nàng ta vậy mà lại để con đi trộm lệnh bài Ngũ Quân doanh của Vương gia!” Nói tới việc này, nàng ta nghiến răng, đôi tay nắm chặt thành quyền!
“Hả? Minh Vương phi có ý gì? Lệnh bài Ngũ Quân doanh là chuyện trọng đại, sao có thể tùy ý trộm đi?” Tân Nam Du như có điều suy tư mà nhìn nàng ta: “Khi Vương gia rời kinh, Hoàng Thượng đã lệnh cho ngài ấy giao lệnh bài cho Sở Vương và Minh Vương.
Nhưng Vương gia không yên tâm, cho dù có chết cũng không chịu đồng ý”
“Thế nên bây giờ lệnh bài Ngũ Quân doanh đang ở trong tay Ngô phó tướng.”
“Đúng là như vậy” Tân Nghiên Tuyết gật đầu.
Mặc Vân Khinh lo lắng không phải không có lý.
Hắn ta đi biên cương đường xá xa xôi, ít nhất cũng phải vài tháng mới có thể hồi kinh.
Biên cương lại cách kinh thành hơn ngàn dặm.
Trong mấy tháng này, ai có thể bảo đảm sẽ không xảy ra chuyện gì?
Ngũ Quân doanh là tất cả của Mặc Vân Khinh.
Nếu ngay cả Ngũ Quân doanh hắn ta cũng không có, vậy khi hắn ta trở lại kinh thành sẽ không còn gì cả!
Lúc đó hăn ta lấy gì để tranh đoạt với vài vị Vương gia khác?
Tuy Mặc Quốc Thiên nói chỉ để Mặc Vân Đức và Mặc Phùng Dương chưởng quản Ngũ Quân doanh.
Nhưng nếu lệnh bài rơi vào trong tay Mặc Phùng Dương, thì còn có thể lấy lại được sao?
Tân Nghiên Tuyết không ngu như vậy, sẽ không tự nhiên mà giao lệnh bài Ngũ Quân doanh cho Mặc Phùng Dương.
Nhưng tiểu tiện nhân Vân Khương Mịch này lại uy hiếp…
Thấy sắc mặt nàng ta âm trầm, Tân Nam Du biết trong lòng nàng ta đã có chủ ý: “Vậy con định làm gì?” Nàng ta còn có thể làm gì!
Tân Nghiên Tuyết cắn răng, gương mặt căng chặt: “Nếu bọn họ muốn lệnh bài, con đây sẽ cho bọn họ!” Tân Nam Du lập tức thay đổi ánh mắt: “Con thật sự muốn đưa?”
“Nếu đưa cho bọn họ, bọn họ sẽ tin tưởng con.
Đến lúc đó con lại nghĩ cách trộm về rồi trả cho Vương gia, như thế sẽ không ai phát hiện” Tân Nghiên Tuyết thấp giọng nói: “Chỉ có điều, muốn trộm lệnh bài từ tay Ngô phó tướng không khỏi có chút khó khăn” Người được gọi là Ngô phó tướng này một lời khó mà nói hết.
Ông ta theo Mặc Vân Khinh nhiều năm, là bộ hạ mà hắn ta tín nhiệm nhất.
Nhưng Ngô phó tướng rất cố chấp, nói trắng ra chính là một người cứng nhắc.
Tứ chỉ phát triển song đầu óc lại đơn giản, bình thường chỉ nghe một mình Mặc Vân Khinh phân phó.
Ngoại trừ mệnh lệnh của hắn ta thì bất kỳ ai cũng không sai sử được.
Bởi vậy ông ta đắc tội không ít người trong triều.
Song, đại thần trong triều đều nể mặt Mặc Vân Khinh nên mới không tìm Ngô phó tướng tính sổ.
Nếu không, sợ là ông ta đã sớm bị các triều thần liên thủ lại đánh chết một trăm lần!
“Con nhớ rõ cha cũng có qua lại với Ngô phó tướng.
Thế nên con mới về phủ Tể tướng để thương nghị việc này với cha” Tân Nghiên Tuyết giương mắt nhìn về phía Tân Nam Du.
“Chuyện này.
Ông ta có chút khó xử: “Tuy vi phụ từng có vài lần qua lại với Ngô phó tướng, nhưng trộm lệnh bài không phải là chuyện nhỏ! Muốn trộm từ trong tay ông ta càng không dễ dàng” Ngô phó tướng võ công cao cường, nếu muốn trộm lệnh bài cũng chỉ có một cách…
Người này yêu rượu như mạng, sợ rằng phải chuốc say ông ta thì mới có cơ hội.
“Chỉ là…” Lông mày Tân Nam Du nhíu chặt: “Chỉ là nếu như việc này bị báo lên thì con phải giải thích thế nào với Vương gia? Còn bên Hoàng hậu nương nương, con định nói thế nào?”
“Chuyện này con đã sớm nghĩ ra cách ứng đối, cha chỉ cần giúp con trộm lệnh bài là được!” Tân Nghiên Tuyết bất chấp.
Bên Mặc Vân Khinh còn dễ giải thích, dù sao đây cũng là cách để lấy được sự tín nhiệm của Mặc Phùng Dương.
Chỉ là bên Triệu Hoàng hậu…
Danh Sách Chương: