Mặc Phùng Dương: “…”
Khổ quá mà!
Quả thật gần đây hắn nằm không cũng trúng đạn!
“Khương Mịch gả cho con lâu như vậy, con có cho nàng ấy hôn ôm bế bổng không?”
Mặc Quốc Thiên hừ lạnh một tiếng: “Không phải trẫm trách con! Như lời Khương Mịch nói, những năm gần đây, mẫu phi con được trẫm cưng thành công chúa nhỏ.
”
“Con thì sao? Khương Mịch trở thành người ở của con!
Mọi chuyện đều phải lau mông cho conl”
Mặc Phùng Dương: “… Phụ hoàng dạy dỗ phải, đều là lỗi của con”
Ở bên Vân Khương Mịch lâu như vậy, cách nói chuyện của Mặc Quốc Thiên, cũng theo xu hướng “Khương Mịch hóa”
Thấy Mặc Phùng Dương thành thật nhận sai, lúc này sự tức giận trong lòng của Mặc Quốc Thiên mới tiêu tan một chút.
Ông ta đơn thuần là vì, Đức phi trúng độc nên cảm thấy tức giận, vì vật xem Mặc Phùng Dương như nơi trút giận…
“Phụ hoàng bớt giận.
”
Thấy Mặc Phùng Dương bị mắng, Vân Khương Mịch vui mừng một hồi: “Phụ hoàng, muốn tra ra rốt cuộc là ai độc hại mẫu phi, chuyện này còn không đơn giản sao?”
“Các vị ngự trù.
”
Nàng đứng dậy, cầm nửa bát canh gan dê trên bàn: “Có nhận ra đây là gì không?”
Ba tên ngự trù vươn dài cổ ra xem.
Vân Khương Mịch yên lặng quan sát vẻ mặt của bọn họ.
Bọn họ đều che giấu rất tốt, sắc mặt vẫn tỏ vẻ đây là canh gan dê như bình thường.
“Trả lời”
‘Vân Khương Mịch gật đầu, rồi phân phó Lý ma ma đi lấy ba chiếc muỗng đến đây: “Nghe nói canh gan dê là món ăn tốt!
Chi bằng ba vị ngự trù cùng nếm thử một chút?”
Vốn dĩ tưởng rằng Minh Vương phi đứng dậy là muốn ra tay đánh họ…
Nhưng ai ngờ lại để bọn họ ăn canh gan dê!
Rốt cuộc Minh Vương phi muốn làm gì?
Đã sớm nghe nói vị Minh Vương phi này là một con cọp cái, Minh Vương không làm gì được nàng, Hoàng Thượng cũng không có cách nào nắm chắc nàng.
Trước có Hoàng Hậu nương nương, Đức Phi nương nương bị nàng làm cho giận dữ tới mức ngã bệnh.
Sau có Tôn đáp ứng trêu chọc nàng, không những ca ca của nàng ta là Tôn Trọng Mạnh bị phế truất mà Minh Vương phi còn trực tiếp phá hủy cung Tích Nguyệt!
Ai còn dám trêu chọc người tàn nhãn như thế?
Vân Khương Mịch tới gân một chút, ba tên ngự trù theo bản năng quỳ lùi về sau một bước.
Nghe thấy Vân Khương Mịch cho bọn họ ăn canh gan dê…
Sắc mặt ba tên ngự trù thoáng thay đổi.
Dù chỉ là một chút biến hóa nhỏ trên gương mặt, Vân Khương Mịch cũng thành công bắt được.
Nàng mỉm cười: “Ăn đi”
Lý ma ma đưa cái muỗng tới.
Ba người không biết làm sao, chỉ đành mỗi người ăn vài miếng, nửa chén canh gan dê lạnh buốt, nhanh chóng không còn.
Lúc này ba người mới buông cái muỗng xuống, ngẩng đầu lo sợ, bất an nhìn cô ta.
Thấy bọn hắn ăn sạch, Vân Khương Mịch vô cùng hài lòng.
“Lý ma ma, tiếp tục mang cháo đậu đỏ mà Mẫu Phi chưa ăn xong lên”
Danh Sách Chương: