Cả hai người bọn họ cứ tranh cãi chuyện này đến chết đi!
Vân Khương Mịch tức giận trở về phòng thay xiêm y.
Vừa đi nàng vừa quay đầu, chỉ nhìn thấy Mặc Phùng Dương vẫn đứng ở hành lang trợn mắt nhìn nàng với dáng vẻ vô tội…
Phụt! Hắn trưng ra vẻ mặt vô tội đó cho ai xem chứ?!
Tên trực nam thẳng như thép này không biết nghiêm túc xin lỗi nàng sao? Dỗ dành nàng, giải quyết chuyện của bốn năm trước chẳng phải là được rồi sao?
Ai mà thích giận dỗi với hắn cơ chứ!
Vừa đi nàng vừa nhìn, lúc quay đầu lại thì suýt nữa đầu bị đụng vào cái cột nhà!
Mặc Phùng Dương vừa nãy còn đứng ở hành lar^ lập tức phi người tới kéo nàng lại…
Hắn không cần dùng sức đã kéo nàng vào trong lòng hắn ngay, chóp mũi nàng cũng chạm vào ngực hắn.
Mái tóc phiêu dật của nàng lại tỏa ra mùi thơm trong gió đêm.
Cơ thể người ở trong lòng mảnh mai, bàn tay nhỏ bé đặt ở ngực hắn mềm mại như không xương…
Trong lòng Mặc Phùng Dương không khỏi cảm thấy bất ổn!
Nhưng rất nhanh hắn đã bị “đánh trở về thực tế”.
Vừa rồi mặt của Vân Khương Mịch cách cái cột này khoảng chừng một milimet.
Nàng đi rất vội vàng, nếu như đụng phải nó, sợ là xương sống mũi nàng sẽ bị gãy đó!
Cũng may Mặc Phùng Dương kịp thời ra tay, kéo nàng trở Vân Khương Mịch thở phào nhẹ nhõm.
Trên mũi nàng đều là mùi hương của người hắn, nó vừa xa lạ lại vừa quen thuộc.
Nàng lấy lại tinh thần, đẩy hắn ra: “Ngươi làm gì vậy? Nhân cơ hội ăn đậu hũ của ta sao?”
“Người ngươi làm bằng đá sao? Mũi ta sắp bị đụng vỡ rồi!”
Nàng hung hăng xoa xoa mũi rồi tránh xa hắn.
Mặc Phùng Dương: “..”
Nữ nhân này, quả thật là ba ngày không đánh không được.
Lúc này đã gần giờ Tý.
Trong chính sảnh, Tống Tử Ngư đang thưởng thức trà.
Dáng vẻ lúc hắn ta rời đi vẫn như thế, hắn ta mặc một thân áo dài trắng, bên chân đặt chiếc gùi của hắn ta.
Khuôn mặt hắn ta thanh tú, thanh quý không giống như người phàm nhân gian.
“Tử Ngư!”
Vân Khương Mịch vừa bước vào cửa, Tống Tử Ngư đứng lên ngay, khách khí hành lẽ: “Xin lỗi, lần này đi chậm trễ mấy ngày.
Nhưng Tử Ngư sẽ cố gắng hết sức, sẽ không làm Vương gia và Vương phi thất vọng”
“Thế nào rồi? Ngươi có cách nào hay không?”
Vân Khương Mịch không thể chờ đợi được hỏi.
“Ta lấy được một vị thuốc từ trong tay của sư phụ”
Tống Tử Ngư lấy ra một phong thuốc từ trong chiếc gùi đưa cho Mặc Phùng Dương: “Vương gia, làm phiền người mệnh nhân sinh hỏa, dùng mấy cái nồi lớn nấu thuốc này hai lần”
“Đợi sau khi thuốc nguội đi thì thêm nước vào trong”
Mặc Phùng Dương tiếp nhận thuốc, tỉ mỉ ghi nhớ những gì hắn ta nói.
Tống Tử Ngư tiếp tục dặn dò: “Giờ Mão ngày mai, ta sẽ cầu mưa cùng với sư phụ ở núi Vân Vụ”
Nghe thấy lời này, Vân Khương Mịch và Mặc Phùng Dương đều sửng sốt: “Cầu mưa sao?”
Mặc Quốc Thiên bảo Tống Tử Ngư giải quyết tin đồn “sát tinh” gì đó, quan trọng hơn là muốn giải quyết nguy cơ cây trồng bị ngập úng mà chết của bách tính.
Kể từ khi vào xuân đến nay, cây trồng của bách tính đã bị phá hủy vì những trận mưa liên tục.
Vì để bù vào cho bách tính, Mặc Quốc Thiên đã mở kho lương thực.
Đến ngay cả quốc khố cũng ngày càng trống rỗng.
Lỡ như Tây Quận nhân cơ hội đang loạn mà vào lần nữa, nhân lúc này xuất binh tiến vào…
Cứ tiếp tục như vậy, sợ là thiên hạ sẽ rơi vào cảnh người của đều mất!
“Tại sao lại còn cầu mưa?”
Danh Sách Chương: