“Mẫu phi, người yên tâm! Chỉ cần Tân Nghiên Tuyết thành thành thật thật làm Doanh Vương phi của nàng ta, không bày trò tính kế con và Vương gia thì con sẽ không động vào nàng †a.
Dù sao con dâu cũng là người biết nói lý lẽ.
”
“Ngươi hiền thục rộng lượng vậy sao?” Đức phi tiếp tục nghỉ ngờ.
Vân Khương Mịch: “…”
“Sao ngươi không nói lời nào, đang chột dạ?” Đức phi tiếp tục truy vấn.
Vân Khương Mịch chỉ muốn lấy kim chỉ khâu lại cái miệng lải nhải của bà!
Nói chuyện với Đức phi vô cùng tốn sức, cứ như đàn gảy tai trâu, bà luôn nói những lời không dễ nghe!
Cũng may lúc này Lý ma ma đã lấy đơn thuốc lại đây.
Vân Khương Mịch nhận đơn thuốc rồi nhìn qua, dược trong này đa số đều mang thuộc tính hỏa, dược tính xua hàn không nhiều.
Cách phối hợp các loại dược liệu cũng không hợp lý, càng dùng sẽ càng cảm thấy khô nóng.
Nếu ngày ngày Đức phi cứ uống dược này thì bệnh của bà sẽ càng thêm nặng!
Vì thế, nàng lấy hết mấy dược liệu kia ra, lại viết cho Lý ma ma một đơn thuốc khác, bảo bà ta đến Thái Y Viện lấy mấy loại dược này về.
Sau khi nhận được sự đồng ý của Đức phi, Lý ma ma liền mang theo đơn thuốc đi ra ngoài.
Thấy Vân Khương Mịch dường như đang suy tư nghiên cứu mấy vị thuốc này, Đức phi không kiềm lòng được mà hỏi nàng: “Vân Khương Mịch, trong lòng bổn cung vẫn luôn có một nghỉ vấn”
“Mẫu phi cứ hỏi”
“Không phải ngươi bị Phùng Dương cấm túc tại viện Ánh Nguyệt bốn năm sao? Bản lĩnh y thuật này của ngươi học được từ ai?” Đức phi nhíu mày: “Hoàng Thượng đã nói qua, sợ rằng y thuật của ngươi còn giỏi hơn cả thái y.
Bổn cung cảm thấy rất nghi hoặc, vì sao bốn năm trước ngươi lại không biết y thuật?” Những thái y đó dùng cả đời cũng không thể học được y thuật tinh vi như thế.
Nhưng tại sao chỉ trong bốn năm ngắn ngủi, Vân Khương Mịch lại học được một thân bản lĩnh y thuật cao minh như vậy?
“Tuy bổn cung chán ghét ngươi, nhưng cho dù là bốn năm trước hay bốn năm sau, ngươi vẫn khiến bổn cung cảm thấy rất kinh ngạc” Đức phi nhìn về phía nàng với ánh mắt tràn ngập hoài nghỉ: “Ngươi thật sự là Vân Khương Mịch? Không phải giả mạo?” Nghe được lời này của bà, Vân Khương Mịch khẽ cười: “Giả mạo?”
“Mẫu phi, ai lại không biết Minh Vương phi rất khiến người khác chán ghét? Cho dù có thế ngoại cao nhân muốn giả mạo, cũng tuyệt đối sẽ không giả mạo thành người có thanh danh hỗn độn, bị mọi người ghét bỏ là con đi?”
“Ngươi nói cũng đúng.
” Đức phi gật đầu: “Vậy một thân y thuật này của ngươi phải giải thích ra sao?”
“Con thiên tư trác tuyệt, tự học thành tài được không?” Vân Khương Mịch buồn cười nhìn nàng.
Đức phi: “… Ngươi cho rằng bổn cung không biết trước đây ngươi ngốc như heo?” Nếu nàng không ngốc, sao lại đi tính kế Mặc Lệ Nga, tính kế Mặc Phùng Dương, thậm chí tính kế cả Tân Nghiên Tuyết?
Mấy người này đều không phải người bình thường.
Dám tính kế người của hoàng thất, đó chính là xúc phạm người có quyền thết Đã thế còn ngay đêm thành thân với Mặc Phùng Dương mà tẳng tịu với gia đinh… Không phải ngốc thì là gì?
Vân Khương Mịch nhíu mày: “Mẫu phi, muốn nói thì phải lựa lời hay mà nói! Nếu người vẫn luôn dùng lời nói để công kích con, con sẽ không để ý tới người nữa!” Bây giờ Đức phi cũng đã biết Vân Khương Mịch có đức hạnh gì.
Cứ không biết lớn nhỏ mà nói chuyện với bà, rồi cũng thành thói quen.
Bà đang muốn mở miệng thì thấy Lý ma ma nổi giận đùng đùng bước vào: “Nương nương, Vương phi, tức chết nô tỳ rồi!” Vân Khương Mịch giương mắt nhìn, chỉ thấy bà ta đang tức giận, trong tay còn cầm đơn thuốc.
Nàng nhướng mày hỏi: “Lý ma ma, có chuyện gì vậy?”
“Nương nương, Vương phi” Lý ma ma cầm đơn thuốc đến gần: “Nô tỳ đến Thái Y Viện, nhưng các thái y ở đó không cho nô tỳ bốc thuốc!”
“Chuyện này là sao?” Đức phi cũng cau mày.
Danh Sách Chương: