Ở trong cung hắn luôn bị mắng chửi, đến lúc hắn đích thân đến nhà họ Cố đón nàng thì lại bị Cố Thanh khiêu khích một trận.
Hắn đường đường là Minh Vương, vậy sao có thể chịu nổi tính khí này đây?
Hắn tự nhận bản thân đã buông bỏ hết thể diện, nhưng không ngờ nữ nhân này vẫn tiếp tục trèo cao mà không muốn đi xuống.
Bây giờ lại nói nàng bị chọc tức thành bộ dạng gì?
Trong lòng Mặc Phùng Dương lạnh lùng cười.
Nhưng khi đối diện với Phong Bảo, ánh mắt hắn lại rất hiền lành: “Bị chọc tức thành thế nào nhỉ?”
“Nương của ta đã khóc đấy!”
Phong Bảo giơ nắm đấm bé nhỏ lên hung tợn nói: “Từ trước đến nay nương chưa từng khóc! Nhưng lân này nương lại khóc!”
Vì vậy cậu bé mới tức đến mức làm nổ tung viện của Mặc Phùng Dương, cậu bé muốn gây phiền phức cho hẳn.
Mặc Phùng Dương sững sờ.
Vân Khương Mịch khóc sao?
Vào thời điểm cãi nhau với hắn ở viện Ánh Nguyệt, nàng hùng hổ khí phách hiên ngang lắm mà, hắn không hề nhìn thấy nàng rơi một giọt nước mắt nào cả.
Vốn là tức giận đến mức muốn bật khóc, nhưng nàng lại giơ tay tát hắn một cái!
Còn đuổi hắn đi!
Nên người chịu ấm ức phải là hắn chứ?
“Ngài không tin à?”
Thấy Mặc Phùng Dương không nói gì, Phong Bảo nhíu mày: “Nên ông cậu mới không cho ngài vào cửa đấy!”
Chẳng trách vẻ mặt khi Cố Thanh nhìn hắn không được tốt, thì ra là vì nguyên nhân này.
Trong lòng Mặc Phùng Dương hơi bối rối.
Hắn chưa từng nghĩ Vân Khương Mịch lại biết khóc.
Nước mắt của nữ nhân khác thì là nước, còn nước mắt của nàng dường như làm ra từ sắt đái Đừng nói là khóc… Ai khiến nàng phải chịu uất ức, nàng nhất định sẽ trả lại gấp mười lần.
Nhưng rõ ràng nàng lại khóc vì hãn?
Thật sự là hắn đã quá đáng sao?
Mặc Phùng Dương suy nghĩ, những lời hắn đã nói trước mặt nàng ngày hôm đó, đúng là quá đáng thật.
“Ngài phải đi xin lỗi nương của ta! Ngài biết chưa?”
Thấy hắn không nói nên lời, Phong Bão giơ tay chọc vào má hắn: “Nếu ngài có thể xin lỗi và không làm cho nương buồn thì ta sẽ công nhận chín phần thân phận phụ thân giả này cho ngài”
Phụ thân giả á?
Cái danh xưng này, sao Mặc Phùng Dương lại cảm thấy buồn cười vậy nhỉ?
“Ta là phụ thân ruột của ngươi”
Hắn tự ý nhéo vào mặt Phong Bảo, vui cười hớn hở nói: “Ta là phụ vương của ngươi, không phải giả đâu”
“Ta nói giả thì chính là giả”
Dáng vẻ ngang ngược của Phong Bảo giống Vân Khương Mịch y như đúc.
Mặc Phùng Dương không so đo tính toán nữa, vẻ mặt hắn tươi cười nhìn cậu bé: “Ngươi công nhận ta được chín phần, vậy toàn bộ là bao nhiêu phần? Một trăm phần sao?”
“Mười phần…”
Vẻ mặt của Phong Bảo vô cùng ghét bỏ.
Mặc Phùng Dương: “…”
Rốt cuộc tình cha nồng nàn của hắn là đã trao nhầm người sao!
Vì vậy tình yêu mới biến mất.
“Ngài nghe thấy chưa! Bắt buộc phải đi tạ lỗi với nương của ta! Nếu ngài không dỗ nương thì chắc chắn ta sẽ không nhận ngài làm phụ thân đâu!”
Danh Sách Chương: