“Vương phi đến rồi sao?”
Hắn nhíu mày: “Nàng ấy đến đây làm gì?”
Không phải nữ nhân này đang giận hắn sao?
Hắn vừa định đứng dậy thì đã thấy Vân Khương Mịch tiến vào: “Sao vậy? Thần thiếp nghe Phong Bảo nói vương gia bị người khác bắt nạt à?”
Mặc Phùng Dương: “…”
Như Vân, Như Minh và các thị vệ khác bên cạnh cũng dần dần lui xuống.
Họ vừa nghe cái gì vậy?
Một Minh Vương bình thường luôn lạnh lùng như thần tiên trên trời mà lại bị người khác bắt nạt ư?
“Làm gì có chuyện đó.
”
Mặc Phùng Dương hơi lúng túng, hắn thu lại ánh mắt rồi ngồi xuống lãnh đạm nói: “Nàng đến đây làm gì? Đây không phải nơi nàng nên đến đâu”
“Ta có nên đến hay không vương gia quản được chắc?”
Sau đó Vân Khương Mịch ngồi xuống trước mặt hắn.
Nàng thấy bên tay hắn có một chồng thư dày cộm, nhiều bức thư hình như còn chưa được mở ra.
Nàng hất cằm: “Đó là gì?”
“Không có gì đâu.
”
Mặc Phùng Dương đẩy đống thư sang một bên, rõ ràng là hắn không muốn cho nàng xem mà.
Vân Khương Mịch cười lạnh: “Mặc Phùng Dương, ngươi đừng nghĩ rằng ta đến đây là vì ngươi.
Nhi tử của ta lo cho ngươi, không muốn ngươi bị bắt nạt nên mới bảo ta đến đây thôi”
“Phong Bảo bảo ngươi đến đây?”
Quả thật đáp án này khiến Mặc Phùng Dương rất kinh ngạc.
Không phải tiểu tử thối đó chỉ mong hắn bị người ta bắt nạt thôi sao?
“Nếu không thì sao, ngươi nghĩ ta muốn đến lắm hả?”
Mặt Vân Khương Mịch vẫn xịu xuống, nàng không cho hắn chút mặt mũi nào.
Thế nhưng hiện giờ Mặc Phùng Dương vẫn đang chìm đắm trong sự kinh ngạc và yêu thích Phong Bảo đã cho hắn nên cũng không tính toán về việc Vân Khương Mịch cau mày mà chỉ hỏi: “Thằng bé bảo ngươi đến làm gì?”
“Nhặt xác giúp ngươi đó.
”
Vân Khương Mịch lạnh lùng nhìn hắn.
Mặc Phùng Dương nhíu mày.
“Thật ra là giải quyết vấn đề giúp ngươi.
”
Bây giờ Vân Khương Mịch mới nói thật: “Phong Bảo lo cho ngươi”
Mặc Phùng Dương vô cùng cảm động.
Đúng là hắn không thương nhầm thằng nhóc này mà!
“Bây giờ ngươi nói ta biết đã xảy ra chuyện gì được chưa?”
Vân Khương Mịch lại nhìn sấp thư bên tay hắn một lần nữa: “Phong Bảo nói đã ba ngày rồi ngươi chưa về vương phủ, thằng bé nghi ngờ ngươi đang nuôi người khác bên ngoài.
”
Mặc Phùng Dương lập tức xấu hổ: “Sao bổn vương có thể làm vậy được?”
Với lại còn người bên ngoài nào sao?
Một mình Vân Khương Mịch hắn đã chống đỡ không nổi rồi?
“Những thứ này…”
Hắn đẩy vài bức thư về phía Vân Khương Mịch: “Ngươi xem đi”
Vân Khương Mịch mở thư ra, nàng mới đọc một hai bức thì đã nhíu chặt mày: “Những việc này không phải của triều đình à? Vậy thì có liên quan gì đến Thần Cơ Doanh chứ?”
Danh Sách Chương: