Như Minh vò đầu: “Tối qua Như Vân nói, chủ tử vì bị người từ chối mà hồn bay phách lạc! Cả đêm qua đang khắc trâm ngọc mới”
“Thuộc hạ bày tỏ bất bình thay chủ tử…”
Thực ra là vì, lúc tối qua Mặc Phùng Dương trở về Vương Phủ, tất cả mọi người đều thấy bất thường.
Mặc Vân không nói hắn ta là tại vì sao.
Như Minh bèn không sợ chết sáp lại gần hỏi chủ tử nhà mình làm sao.
Hỏi như vậy chẳng phải rắc muối vào lòng Mặc Phùng Dương sao?
Thế là hắn không hề do dự đánh hắn ta một trận trút căm phẫn.
Như Minh tủi thân!
Sau khi đánh xong, Mặc Phùng Dương quay về phòng tiếp tục khắc trâm ngọc.
Như Vân mới nói rõ ngọn nguồn sự việc, Như Minh nói “không có lý lẽ”.
Trải qua một đêm đấu tranh tư tưởng, cuối cùng hắn ta đến tìm Vân Khương Mịch “tính sổ”.
“Vương Phi, người là đầu sỏ làm tâm trạng chủ tử tối qua không tốt, thuộc hạ chịu đòn”
Hắn ta vén tay áo lộ ra vết bầm đen trên cánh tay: “Đây đều là vết thương nhỏ, trên người ta còn bảy tám chỗ nữa!”
“Thì sao?”
‘Vân Khương Mịch khoanh hai tay, dù bận vẫn ung dung nhìn hắn ta.
“Cho nên chẳng lẽ Vương Phi người nhìn thấy vết thương của thuộc hạ mà như không thấy sao?”
Như Minh tủi thân bỏ tay áo xuống: “Vốn thuộc hạ muốn †ìm đại phu xem thử, nhưng bây giờ phí chẩn bệnh đắt như thế kia… nếu thuộc hạ bị thương, sao bảo vệ tiểu công tử được?
Giờ thì Vân Khương Mịch hiểu rồi.
Cái tên này đến lừa nàng!
“Nói đủ rồi, cẩn bao nhiêu tiền mới định im miệng?”
“Không nhiều, không nhiều, mười lượng là được”
Như Minh vội giơ lên một ngón tay.
Hôm nay không yêu cầu quá nhiều.
Vân Khương Mịch bất ngờ nhìn hắn ta một cái, quay người lấy mười lượng từ trong phòng ra đưa cho hắn ta: “Nếu ngươi không bảo vệ con trai ta thật tốt, ta sẽ lột da ngươi!”
“Xin Vương phi an tâm! Chắc chắn thuộc hạ dốc hết sức bảo vệ tiểu công tử!”
Như Minh cất tiền vào thật kỹ, vô cùng vui vẻ bế Phong Bảo ra.
“Tạm biệt nương”
Phong Bảo vẫy tay với nàng.
“Tạm biệt con trai”
‘Vân Khương Mịch lưu luyến không rời nhìn cậu bé: “Buổi chiều nương và cha hờ sẽ đến đón con”
“Con biết rồi ạ, nương”
Có lẽ là vì ác mộn đêm qua khiến lòng Phong Bảo nghĩ lại vẫn sợ.
Cậu bé bảo Như Minh dừng lại, vẫy vẫy tay với Vân Khương Mịch: “Nương, người hôn con đi.
”
Tim Vân Khương Mịch mềm nhũn, vội bước đến gần hôn lên bên má nhỏ của cậu bé.
“Còn bên này nữa”
Phong Bảo lại chỉ một bên má còn lại, Vân Khương Mịch theo lời hôn lên bên còn lại “Ở đây, ở đây, ở đây nữa”
Phong Bảo lại lần lượt chỉ trán, mũi, cằm và miệng nhỏ.
Vân Khương Mịch không ngại phiền, sau khi mỗi nơi hôn một cái, Phong Bảo mới thỏa mãn trong lòng, chìa tay sờ mặt nàng, rồi cũng hôn đầy mặt nàng.
Danh Sách Chương: