Nhưng Vân Khương Mịch lại nói toạc ra mọi chuyện!
Triệu Hoàng hậu hận không thể che miệng của nàng lại!
Mặc Quốc Thiên nhìn Triệu Hoàng hậu với ánh mắt nặng nề: “Hoàng hậu, việc này ngươi cảm thấy thế nào?”
“Thần thiếp…” Triệu Hoàng hậu không trả lời được, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi trừng mắt Tân Nghiên Tuyết: “Nghiên Tuyết! Chuyện này rốt cuộc là sao? Sao khối lệnh bài này lại ở trong tay ngươi?” Trong đầu Tân Nghiên Tuyết không suy nghĩ được gì.
Ngoại trừ “con dâu biết sai”, nàng ta không thể nghĩ ra bất kỳ cách nào để giải quyết chuyện này.
Sau một lúc lâu, Tân Nghiên Tuyết mới ấp úng lên tiếng: “Phụ hoàng, mẫu hậu, chuyện này đều là hiểu lầm!”
“Là do hôm qua Ngô phó tướng say rượu, nói rằng con dâu là Doanh Vương phi, là người thân cận nhất của Vương gia.
Lệnh bài này để con dâu bảo quản, ông ta mới cảm thấy yên tâm…” Cho nên, lệnh bài Ngũ Quân Doanh mới có thể ở trong tay nàng ta.
“Vậy sao? Lập tức mang Ngô phó tướng lại đây, để hắn ta đối chất với Doanh Vương phi!” Mặc Quốc Thiên phân phó Tố Bính Thiện.
Hôm nay Ngô phó tướng đã khóc lóc nói rằng mình bị trộm mất lệnh bài!
Tần Nghiên Tuyết choáng váng, dù tức giận nhưng cũng không dám phát tác Rất nhanh Ngô phó tướng đã được dẫn tới.
Không có gì bất ngờ xảy ra, ông ta nói thẳng mình bị Tân Tể tướng chuốc say, sau đó Tân Tể tướng cầm lệnh bài đi…
Còn chuyện vì sao lệnh bài lại xuất hiện ở phủ Minh Vương, ông ta hoàn toàn không biết.
“Ngươi còn lời gì để nói?” Mặc Quốc Thiên lạnh lùng nhìn Tân Nghiên Tuyết.
Thấy ánh mắt lạnh lẽo của ông ta, trong lòng Triệu Hoàng hậu thầm nói một tiếng không tốt.
Chuyện đã đến nước này, cho dù Tân Nghiên Tuyết bị hiểu lâm hay bị vu oan cũng thế.
Nếu hôm nay Hoàng Thượng trách phạt hai mẹ chồng nàng dâu bọn họ thì sau này chắc chắn sẽ thất vọng với một mạch Hoàng hậu.
Sợ rằng Mặc Vân Đức và Mặc Vân Khinh sẽ không còn phần thắng!
Việc quan trọng nhất bây giờ là giữ lại thanh danh cho Khinh nhi!
Vì thế, Triệu Hoàng hậu cắn răng, lại một lần nữa cho Tân Nghiên Tuyết một bạt tai: “Đồ ngu xuẩn này!”
“Vì sao phải lấy lệnh bài từ trong tay Ngô phó tướng!” Tân Nghiên Tuyết bị buộc lên “Lương Sơn”*, không nghĩ ra cách nào để lấp liếm.
(Bị buộc lên Lương Sơn : chỉ bị bắt ép vào một tình thế bắt buộc ).
Lúc này, Vân Khương Mịch đứng một bên nhỏ giọng nhắc nhở: “Doanh Vương phi, ý của Vương phi là Doanh Vương không yên tâm về Ngô phó tướng, nên mới để Vương phi lấy bệnh bài về bảo quản?” Hai chị em dâu bọn họ đang quỳ.
Nên khi Vân Khương Mịch nhỏ giọng nhắc nhở cũng chỉ có mình Tân Nghiên Tuyết nghe được.
Đúng rồi Chỉ cần đẩy Ngô phó tướng ra gánh tội thay, thì không phải nàng ta sẽ vô tội sao!
Trước mắt nàng ta cũng bất chấp việc mình có cừu hận với Vân Khương Mịch.
Tân Nghiên Tuyết vội vàng đáp: “Phụ hoàng, mẫu hậu.
Là vì Vương gia nhà con bảo ngài ấy ở biên cương xa xôi, không tin bất kỳ người nào”
“Ngoại trừ con dâu, Vương gia không yên tâm để người khác giữ lệnh bài này!”
“Cho nên ngài ấy mới để con dâu lấy lệnh bài từ tay Ngô phó tướng” Nàng ta cố nặn vài giọt nước mắt: “Vương gia còn nói, Ngô phó tướng là một người thành thật.
Ngài ấy sợ ông ta sẽ đa tâm, cho nên mới để con dâu dùng cách này lấy lệnh bài…” Sau khi lấy đi lệnh bài, nàng ta thay Triệu Hoàng hậu đến phủ Minh Vương tìm Vân Khương Mịch “hỏi dược”.
Cho nên lúc đó đã không cẩn thận, làm rơi lệnh bài ở phủ Minh Vương.
Nếu giải thích như thế, quả nhiên chuyện này sẽ thành hiểu lầm.
Đầu óc Tân Nghiên Tuyết không nhanh nhạy nên cho rằng mọi người cũng ngốc như nàng ta.
Danh Sách Chương: