Bà ta cố nén đau đớn kịch liệt, gian nan bò dậy từ dưới đất: “Lão gia, mỗi câu của thiếp đều là thật!”
“Chuyện năm đó, lão gia cũng tận mắt nhìn thấy, làm sao thiếp có thể nói dối?” Vân Bách Tùng lại bị làm khó.
Từ lúc Vân Lan Thanh trúng độc đến bây giờ, mỗi một chuyện đều khiến ông bất ngờ, đánh cho ông ta trở tay không kịp.
Trước mắt, ông cũng không biết, rốt cuộc câu nào của Trần thị là thật, câu nào là giả…
“Xem ra, dì Trần quả thật là không muốn khai báo thành thật! Như thế thì ta sẽ điều tra thêm, người năm đó đỡ đẻ cho bà là ai, ngoài ra cũng sẽ mang hết bà vú và nha hoàn năm đó đến, bổn Vương Phi sẽ tra hỏi từng người!
Vân Khương Mịch xoay chuyển ánh mắt, ánh mắt lạnh buốt rơi vào trên người Trần thị.
Khiến bà ta vô thức run rẩy cả người, chỉ cảm thấy ánh mắt này của nàng lạnh đến thấu xương…
“Nếu như ai có nửa câu giấu diếm, ta sẽ ném vào núi hoang để nuôi nói!” Dứt lời, nàng đột nhiên đứng dậy, bóp cổ Vân Lan Thanh: “Hoặc là ta có thể, ra tay với Vân Ngọc Linh trước!” Vân Ngọc Linh, chính là tính mạng của Trần thị!
Hai chân bà ta mềm nhũn mà quỳ xuống, lòng như tro nguội, cúi thấp đầu: “Ngươi thả Ngọc Linh ra, ta nói, ta nói!”
Ai cũng không ngờ được, Vân Khương Mịch lại động thủ với Vân Ngọc Linh.
Bị nàng bóp bổ, Vân Ngọc Linh giãy dụa kịch liêt, làm sao cũng không gỡ tay nàng ra được, mắt thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ta dần đỏ lên.
Trần thị luống cuống tay chân, không dám tiếp tục lươn lẹo nữa!
“Ngươi đừng tổn thương Ngọc Linh, ta khai hết…” Bà ta quỳ trên mặt đất, sắc mặt xám trắng: “Lan Thanh, quả thật không phải là con gái của ta”
“Bà nói cái gì?!” Người đầu tiên lấy lại tinh thần chính là Vân Bách Tùng, ông vô thức tát một cái lên mặt Trần thị, tức giận hỏi: “Bà nói cái gì?! Nói lại cho ông đây nghe một lần nữa xem!” Ông rõ ràng không hề nương tay.
Trần thị bị một bạt tai này đánh cho té ngã xuống đất, mắt nổ đom đóm.
thậm chí còn không phải con của Vân Bách Tùng?!
Trần thị năm đó cũng quá lớn gan!
Chẳng lẽ không sợ Vân Bách Tùng phát hiện?!
Vân Khương Mịch đều kinh ngạc mà nhìn bà ta.
Chuyện đêm nay, nàng vốn muốn lừa dối Trần thị, nàng căn bản cũng không xác định, Vân Lan Thanh không phải do bà ta sinh… Nhưng ai mà ngờ, còn thật sự bị lừa nói ra chân tướng?!
Nhìn thần sắc Vân Ngọc Linh không quá kinh ngạc.
Rất rõ ràng, nàng ta đã sớm biết được chuyện này.
“Con không phải con gái của hai người?” Vân Lan Thanh xoay đầu lại, thần sắc mê man: “Mẹ con rốt cuộc là ai vậy cha Trần thị ấp úng không muốn nói.
’’
“Chẳng lẽ bà không sợ, sau khi Lan Thanh lớn lên, ngoại hình không giống gì với Ứng Quốc Công, sẽ bị người khác nghi ngờ?” Vân Khương Mịch trầm giọng hỏi.
Trần thị cúi thấp đầu, né tránh ánh mắt nàng, càng không dám trả lời.
Bộ dạng này càng khiến Vân Khương Mịch nghi ngờ.
.
Danh Sách Chương: