Những món đồ đáng giá trong viện Ánh Nguyệt, không còn lại cái gì cải Không biết một nữ nhân yếu đuối trói gà không chặt như nàng dẫn theo Phong Bảo thì làm sao có thể đem hết đồ vật trong viện này đi được, hết toàn bộ luôn cơ chứ!
Sao hắn có thể biết chuyện không gian vạn năng của Vân Khương Mịch được chứ?
Nếu Vân Khương Mịch nhãn tâm hơn, sợ là đến cái cổng viện Ánh Nguyệt nàng cũng muốn tháo ra mang đi rồi!
Mặc Phùng Dương tức giận đến đau trán.
Lúc này, đột nhiên Như Minh vội vàng đến hồi bẩm, hắn ta a liệu về Thần Cơ Doanh mà vương phi cũng mang đi luôn rồi…
“Chủ nhân, chỗ tài liệu kia đã lỡ.
Nhưng trong đó có liên quan không ít tới súng đạn, hai ngày trước vương phi vừa đưa cho ngài, ngài còn chưa kịp xem nữa!”
Mặt mày Như Minh có vẻ sốt ruột.
Mặc Phùng Dương muốn áp chế Mặc Vân Khinh nên hắn mới nghiên cứu ra súng đạn.
Những ngày qua vẫn không có cách nào, may lắm Vân Khương Mịch mới đưa hắn một ít tài liệu liên quan đến súng đạn.
Vì bận rộn cả ngày nên hắn cũng chưa kịp xem qua chỗ tài liệu đó.
“Muốn mang thì cứ mang đi! Thiếu chỗ tài liệu đó, bản vương sẽ không chế ra được súng đạn chắc?”
Mặc Phùng Dương vịt chết mà còn mạnh miệng.
Như Minh rất muốn gật đầu nhưng hắn ta thầm nghĩ nếu không có vương phi trợ giúp, đã một hai tháng mà hắn vẫn chưa chế ra được súng đạn.
Hắn ta chỉ dám giận chứ không dám nói, hắn ta sợ chủ tử sẽ tức giận và coi mình thành trái banh mà đá.
“Lòng dạ nữ nhân này thật độc ác!”
Mặc Phùng Dương mắng chửi trong lòng.
Cuối cùng không nhịn nổi nữa, hắn tức giận nói: “Nàng muốn đi cũng được, mang hết đồ đi cũng tốt thôi”
“Nhưng tại sao còn muốn dắt Phong Bảo theo chứ!”
Sợ hắn thực sự sẽ bị Vân Khương Mịch chọc cho nổi điên, trong lòng Như Minh run sợ kêu một tiếng: “Chủ nhân…”
“Cút! Lập tức đi tìm người ngay!”
Hai con ngươi của Mặc Phùng Dương đỏ bừng.
Như Minh bị dọa đến mức vội chạy đi tìm.
Hắn ta vừa ra thì Mặc Lệ Nga lập tức đi vào.
“Thất ca ca, phụ hoàng và mẫu phi kêu ta đến xem huynh và tẩu tẩu…”
Hòa hợp chưa.
Vài chữ cuối còn chưa nói ra khỏi miệng thì nàng ta đã thấy lửa giận khó tiêu trong mắt Mặc Phùng Dương.
Lời đến khóe miệng lập tức.
bị nuốt xuống, Mặc Lệ Nga cười ngượng ngùng một tiếng: “Cũng không có gì đâu!”
“Ta tiện đường ghé hỏi thăm huynh một chút thôi, không có việc gì thì ta đi trước đây…”
Không cần hỏi cũng biết hai người họ vẫn chưa hòa hợp rồi!
Mặc Lệ Nga sẽ không đụng vào xui xẻo của Mặc Phùng Dương lúc này đâu!
Nàng ta cười vải tiêng rồi lùi lại định rời đi.
.
Danh Sách Chương: