“Con không làm trái lại trẫm sao? Con không cò kè mặc cả à? Con thật sự sẽ thành thật sinh cho trẫm một đứa cháu trai sao?”
Nàng thuận theo, khiến cho Mặc Quốc Thiên lắp bắp kinh hãi, nhìn nàng giống như không quen biết: “Trãm nghe nói, không phải con phản cảm nhất là bị Đức phi giục sinh con sao?”
“Con dâu đã suy nghĩ thông suốt”
Vân Khương Mịch dựa vào bả vai của Mặc Phùng Dương: “Nếu như bởi vì con và Vương gia mà Mẫu phi bị người khác khinh thường.
”
“Vậy thì chúng con sẽ cố gắng hơn, mau chóng sinh một đứa cháu trai cho hai người vậy!”
Nàng nghĩ thầm, nếu một ngày nào đó nàng trực tiếp đưa Phong Bảo tới trước mặt bọn họ…
Nhìn thấy đứa cháu trai đã lớn như vậy rồi, vẻ mặt của Mặc Quốc Thiên và Đức phi, hẳn là sẽ rất thú vị nhỉ?
Mặc Quốc Thiên hơi híp mắt, do dự hỏi: “Vẻ mặt đó của con, sao trãm lại cảm thấy hơi là lạ? Có phải con lại có ý đồ xấu gì rồi đúng không?”
“Không có mà”
Vân Khương Mịch ngẩng đầu liếc mắt nhìn Mặc Phùng Dương một cái: Vương gia, ngài thấy sao?”
“Ừm, nàng nói đều đúng”
Khuôn mặt Mặc Phùng Dương không cảm xúc.
Chỉ là tay trái, vẫn còn đang lén xoa cánh tay vừa mới bị Vân Khương Mịch véo.
Đau quá…
Thấy Mặc Phùng Dương phối hợp như thế, Vân Khương Mịch vừa lòng cười.
Mặc Quốc Thiên cũng vừa lòng gật đầu: “Đúng rồi phải như vậy! Vợ của mình mà mình không xót, thì ai xót đây? Nam nhân khác đến xót thì mới là có vấn đề!”
Vốn là một lời nói cực kỳ thấm thía, nhưng lại làm cho sắc mặt Mặc Phùng Dương hơi thay đổi.
Hắn nghĩ đến câu nói kia của Phong Bảo: Tống thúc thúc đối với mẫu thân, còn xót hơn người, còn để tâm hơn cả người! Nếu như người không thương mẫu thân của con, con sẽ đổi phụ thân khác!
Lòng đau, thịt cũng đau.
Con trai chỉa khuỷu tay ra ngoài, Mặc Phùng Dương thật là khóc không ra nước mắt.
“Phụ hoàng dạy dõ rất phải”
Hắn thành thật gật đầu: “Ngày sau, nhỉ tử nhất định sẽ thương Khương Mịch cho thật tốt “Ừ, suy nghĩ thông suốt thì tốt r Vẻ mặt Mặc Quốc Thiên vui mừng.
Chống lại ánh mắt nghiêm túc của Mặc Phùng Dương, vẻ mặt Vân Khương Mịch có chút mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng: “Phụ hoàng, rốt cuộc sau lưng Tôn Đáp ứng là ai, ngài có suy “Con cảm thấy sao?”
Mặc Quốc Thiên hỏi lại.
“Cái này…”
Nàng ngồi thẳng người lên, khuỷu tay phải đặt lên đầu gối, chống gương mặt nói: “Con dâu không dám tùy tiện phỏng đoán”
“Có gì mà con không dám sao?”
Mặc Quốc Thiên khit mũi coi thường đối với lời nàng nói.
Nàng cười gượng: “Ngài cũng không phải không biết, con dâu nhát gan như…
“Hổ”
Lúc chữ “Chuột” nàng còn chưa nói ra khỏi miệng, Mặc Quốc Thiên đã giành trước nói: “Người khác thì nhát như chuột, con thì nhát gan như hổ”
Vân Khương Mịch cười giả lả: “Phụ hoàng, ngài quá hiểu con dâu rồi, như vậy thì thật là ngại quá?”
Mặc Quốc Thiên kiêu ngạo hừ một tiếng.
“Phụ hoàng, vậy thì con dâu sẽ ăn ngay nói thật! Con dâu nghi ngờ là mẫu hậu”
Những lời này, Mặc Quốc Thiên cũng không hề ngoài ý muốn chút nào.
Ông ta cũng nghỉ ngờ là Triệu Hoàng hậu.
Nhưng Mặc Phùng Dương bên cạnh lại lắc đầu: “Ta không tán đồng”
Danh Sách Chương: