“Bổn vương đây là giấu tài thôi!”
“Cha ngốc thật mà, đừng biện hộ cho sự ngốc nghếch của chat”
Phong Bảo càng chán ghét: “Cũng may con ở cạnh nương, không ở với cha”
‘Vân Khương Mịch cười lớn, trong lòng khen ngợi con trai: “Con trai, hận đúng chỗ lắm!”
‘Vấn đề khúc mắc khó khăn bấy lâu của Mặc Phùng Dương đã được giải quyết, bây giờ hắn cũng không tức giận với con trai.
Hắn liếc nhìn Vân Khương Mịch cười hả hê, ánh mắt đần dân trở nên cưng chiều.
Cuộc sống như thế này, vô cùng tốt Có vợ có con trai, một nhà vui vẻ hòa thuận, phúc lộc đầy nhà.
Đổi lại là trước đây, sân cổng của phủ Minh Vương luôn lạnh lẽo.
Một ngày ba bữa, hản chỉ có một minh.
Vào trong Vương phủ, bóng dáng hắn đơn độc.
Cưới vợ rồi, so với lúc độc thân cũng không có gì khác biệt Lúc này nhìn thấy nụ cười của Vân Khương Mịch, Mặc Phùng Dương không nhịn được cũng nhếch khóe môi..
Người phụ nữ này, hẳn sớm muộn cũng phải nắm lấy nàng, thụ lại bộ mặt đanh đá miệng lưỡi cay độc của nàng!
Hắn rất muốn xem xem, lúc nàng ngoan ngoãn vâng lời, là bộ dạng như thế nào!
Đang nghĩ vậy, xe ngựa đã tiến vào trong vương phủ.
Xe ngựa vừa mới dừng lại, mấy người Vân Khương Mịch còn chưa xuống xe, đã nghe thấy một âm thanh từ bên ngoài truyền tới: “Minh Vương phi, nô tài đã đợi người lâu rồi!”
Giọng nói có chút quen thuộc, già nua bất lực.
Vân Khương Mịch nhảy xuống xe ngựa, sau khi nhìn rõ ràng đó là ai, vẻ mặt nàng có chút kinh ngạc: “Trần bá, tại sao ông lại tới đây?”
Người tới lại là quản gia của phủ Chu Vương, Trần bát “Minh Vương phi, vương gia nhà ta không ốn rồi!”
“Trần bá vội vàng lau nước mát: “Dương thái y cũng tới xem rồi, nói là thời gian của vương gia không nhiều.
Vào cung bẩm báo với hoàng thượng, hoàng thượng lập tức sai nô tài tới mời người đi xem xem”
Mặc Vĩ không ổn rồi?
Vân Khương Mịch nhíu mày: “Làm sao lại đột nhiên không ổn? Trước đó không phải ta đã để thuốc lại sao?”
Nàng để lại thuốc, tốt xấu cũng có thể kéo dài Mặc Vĩ một năm rưỡi không xảy ra vấn đề.
Đây mới chưa tới vài tháng, làm sao lại không ổn rồi?
“Lão nô cũng không biết! Ngày ngày lão nô đều chuẩn bị thuốc cho vương gia.
Hai ngày trước thuốc của vương gia không còn, lão nô dựa theo phương thuốc của người, ra tiệm thuốc bên ngoài bốc thuốc”
‘Vừa nghe lời này…
Vẻ mặt của Vân Khương Mịch hơi thay đổi: “Ông đợi một chút”
“Vương gia, các người ăn tối trước đi.
Sau khi ăn tối rồi, ngài đưa Phong Bảo đi nghỉ ngơi trước, không cần đợi ta quay về!”
Tốc độ nói của nàng rất nhanh: “Ta lập tức tới phủ Chu Vương một chuyến”
Mặc Phùng Dương không chút chần chừ: “Bổn vương đi cùng nàng”
“Không cần”
Nàng không đồng ý: “Ngài đi cũng không giúp được gì cả!”
Bất lực, Mặc Phùng Dương chỉ đành đồng ý.
‘Vân Khương Mịch lại hôn lên gương mặt nhỏ nhân của Phong Bảo: “Nương đi chút rồi về, nghe lời”
“Biết rồi, nương”
Vì ban nãy hoàn toàn không biết Trần bá có ở đó, Phong Bảo cũng đã xuống xe ngựa.
Lúc này nhìn thấy gương mặt nhỏ nhán của Phong Bảo có tám phần giống với Mặc Phùng Dương.
Còn có một tiếng “nương” kia của cậu, ánh mắt của Trần bá hơi lóe lên một chứt, trong lòng một hồi chấn động!
Danh Sách Chương: