Tế Vân nói cho bà ta tin tức mới thăm dò được.
Nghe xong, Lý ma ma sợ tới mức tỉnh ngủ, hoảng hốt chạy vọt vào trong điện: “Nương nương, nương nương, xảy ra chuyện lớn rồi!”
“Xảy ra chuyện gì? Bổn cung phải chết?” Đức phi bị bà ta đánh thức, đầu đau như muốn nứt ra, nhíu mày nhìn Lý ma ma.
“Nương nương, Minh Vương phi bị Hoàng hậu nương nương gọi đến cung Khôn Ninh.
Hoàng hậu nói nàng gây chuyện ở Thái Y Viện, muốn đánh nàng hai mươi đại bản!”
“Cái gì?” Đức phi cả kinh ngồi dậy: “Vân Khương Mịch sao! Lúc nãy nàng ta còn bảo bổn cung gây chuyện khắp nơi, không cho bổn cung ra khỏi cửa.
Vậy mà mới nháy mắt đã bị Hoàng hậu bắt đi rồi?”
“Bây giờ nàng ta xảy ra chuyện, không phải cũng đợi bổn cung đi cứu nàng ta sao!” Đức phi nhớ tới lúc nãy Vân Khương Mịch giáo huấn bà như “dạy dỗ nhi tử”, bà lập tức giận sôi máu.
“Còn không nhanh chóng thay quần áo cho bổn cung!” Suy cho cùng, Vân Khương Mịch cũng là con dâu của bà.
Hôm nay nàng cũng vì bà nên mới đến Thái Y Viện gây chuyện.
Nếu thật sự để Triệu Hoàng hậu trượng hình Vân Khương Mịch, thì chẳng khác nào đánh thẳng vào mặt Đức phi bà!
Đức phi càng giận thì lại càng đau răng.
Lý ma ma tay chân luống cuống thay quần áo cho bà, vừa mới mặc chỉnh tê, bỗng nhiên Đức phi nở nụ cười: “Thôi, bổn cung không muốn đi”
“Nương nương, Vương phi đang rơi vào trong tay của Hoàng hậu!” Lý ma ma hoảng sợ nhìn bà: “Lỡ như thật sự bị đánh chết…
Nương nương phải nói sao với Vương gia?”
“Hơn nữa, rõ ràng là Hoàng hậu nương nương muốn dùng Vương phi để lập uy với người!” Lưu thái y dám khai sai dược cho Đức phi, chắc chắn là do có người bày mưu.
Vân Khương Mịch vì Đức phi nên mới ra mặt, nếu vì vậy mà để nàng rơi vào trong tay Triệu Hoàng hậu…
Nếu Đức phi không cứu.
Thứ nhất, bà sẽ bị nói là người vong ơn bội nghĩa, bất nhân bất nghĩa, không biết cám ơn.
Thứ hai, nếu thật sự như vậy, không phải bà đã bị Triệu Hoàng hậu mượn Vân Khương Mịch vả mặt sao?
Thấy Lý ma ma kinh hoảng, Đức phi cười lạnh: “Gấp làm gì? Nha đầu thúi kia miệng lưỡi sắc bén, đầu óc lanh lợi hơn bất kỳ ai.
Bổn cung không tin hôm nay Hoàng hậu có thể đánh nàng ta” Quan trọng nhất, Vân Khương Mịch còn được Mặc Quốc.
Thiên chống lưng.
Chắc chắn Triệu Hoàng hậu không dám đánh thật.
“Huống chỉ, bổn cung bị bệnh cũng là do nha đầu thúi kia ban tặng! Hôm nay cứ để nàng ta bị đánh một trận cho nhớ” Đức phi vui sướng khi người gặp họa, bà khoanh hai tay, nói: “Ở trước mặt người mẹ chồng là bổn cung, nàng ta không biết lớn nhỏ, không biết trời cao đất dày.
Hôm nay để Hoàng hậu dạy dỗ nàng ta một lần, để nàng ta biết được hai chữ lợi hại viết ra sao!” Để xem sau này Vân Khương Mịch còn dám kiêu ngạo trước mà bà hay không!
Đức phi cười, Lý ma ma lại trông như đang khóc tang: “Nương nương, như vậy không tốt cho lắm?”
“Nếu như Vương phi biết, sẽ nói nương nương là người vong ơn phụ nghĩa…” Mấy chữ cuối cùng, Lý ma ma nói rất nhỏ…
Đức phi nhìn bà ta, lâm vào hoàn cảnh mâu thuẫn, nhất thời không biết có nên đến cung Khôn Ninh cứu Vân Khương Mịch hay không.
Hệt như suy đoán của Đức phi, bây giờ Vân Khương Mịch đã bị người của Triệu Hoàng hậu xiên… À, không phải, là bị đặt trên băng ghế, hai ma ma vóc người cao to “lực lưỡng” cầm bản tử trong tay, đứng một bên, chờ Triệu Hoàng hậu xử lý.
Nhưng trên mặt Vân Khương Mịch lại không thấy chút hoảng loạn nào, càng không có xin tha.
Danh Sách Chương: