Hôm nay lại thêm Mặc VĩI Quả nhiên, nữ nhân này chọc người khác tức chết nhưng không đền mạng.
Vân Khương Mịch chóp chép miệng: “Không phải ta chưa chọc cho ngươi tức chết sao? Ngay cả ngất cũng chưa từng có.
Nói mới nhớ, ngươi đúng là có tố chất làm bao cát đấy!”
“Cũng khó trách, ngay từ nhỏ đã bị bắt nạt”
Nàng hơi ‘xem thường’ Mặc Phùng Dương.
Nghĩ đến việc từ khi hắn còn nhỏ đã bị người ta bắt nạt, nàng liền cau mày: “Mặc Phùng Dương, không phải ngươi rất lợi hại à? Ở trước mặt ta không phải rất xuất sắc sao? Tại sao lúc bé không biết phản kháng?”
Nàng cũng không biết, nàng có chút đau lòng cho hắn.
Chỉ đơn giản là ‘xem thường’ hắn!
“Phản kháng?”
Mặc Phùng Dương cúi đầu cười một tiếng, không thể nhìn ra cảm xúc trên mặt là gì.
“Vân Khương Mịch, có một số việc không cho phép chúng ta tự quyết định”
Hắn nói đầy ẩn ý.
Tuy hắn chính là hoàng tử, có hàng vạn người tôn sùng cái thân phận tôn quý này.
Nhưng từ nhỏ ở trong cung, mỗi bước đi luôn thấy sợ hãi, cố gắng tìm cách để có thể sinh tồn ở trong cái khe hẹp đó.
Nếu Đức Phi không được sủng ái, thì hắn và Mặc Lệ Nga không thể sống yên ổn được.
Đức Phi được sủng ái, hai huynh muội bọn họ lại càng sống ở trên mũi dao, đứng ở đầu sóng ngọn gió, bị người ta hãm hại trong bóng tối.
Hắn không muốn gây rắc rối cho Đức Phi.
Không thể trốn tránh được.
Nên từ nhỏ, hắn đã chơi với lão Lục.
Mấy người huynh đệ còn lại cùng nhau bắt nạt hai người đệ đệ nhỏ nhất, đồng thời cũng chính là hoàng tử được Hoàng thượng sủng ái nhất, mẫu phi đều được thương yêu.
Từ khi lão Lục không còn, Mặc Phùng Dương không muốn mở lòng với bất kì vị huynh đệ nào nữa.
Hắn vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho việc bọn họ hại chết lão Lục!
“Giả bộ nặng nề cái gì”
Vân Khương Mịch lầm bầm, cảm thấy hơi buồn ngủ nên dựa vào xe ngựa ngáp một cái, định nhắm mắt nghỉ ngơi.
Xe ngựa chạy rất vững vàng.
Nhưng thỉnh thoảng vẫn có mấy hòn đá nhỏ trên mặt đường, khiến cho xe ngựa lắc lư nhẹ vài lần.
Nhìn thấy Vân Khương Mịch nhanh chóng đi vào giấc ngủ, bởi vì xe bị lắc lư nên trán của nàng bị đụng nhẹ vào thùng xe ngựa một cái.
Ánh mắt của Mặc Phùng Dương tối sầm lại.
Hắn kéo nàng vào lòng, khiến cho nàng thoải mái hơn một chút.
Hắn cũng không biết tại sao mình lại làm như vậy, ma xui quỷ khiến…
“Bổn Vương không muốn đầu của ngươi bị va đến trở thành kẻ ngốc, vốn dĩ đã ngốc sẵn rồi”
“Không thể để Phong Bảo có một mẫu thân ngốc nghếch được”
Mặc Phùng Dương lẩm bẩm, và đã tìm được một ‘lý do chính đáng cho hành động vừa rồi của mình.
Vân Khương Mịch ngủ rất ngon.
Phủ Chu Vương ở một vị trí rất hẻo lánh, hơn nữa còn rất tĩnh mịch, là nơi rất tốt để dưỡng bệnh.
Nhưng khoảng cách đến phủ Minh Vương, nếu đi xe ngựa thì cần nửa giờ đồng hồ.
Danh Sách Chương: