Lúc này, nước mắt của Tử Thanh đã rơi đây mặt.
Thấy thế, trong mắt Tân Nghiên Tuyết hiện lên vẻ tối tăm, phiền muộn.
Ngay sau đó, nàng ta cong môi: “Bổn vương phi biết lòng trung thành của ngươi!”
“Thật ra, thái y đã sớm nói với ta, hài tử trong bụng có khả năng sẽ không thể sinh ra được”
Lúc trước chẩn đoán nàng có thai, nhưng chỉ mới được một tháng.
Chỉ hơn một tháng nên chưa thấy cái gì khác biệt, nhưng đủ để âm mưu trong lòng Tân Nghiên Tuyết hình thành.
Nàng ta định lợi dụng hài tử này để trở mình.
Dù có trộm lệnh bài, bọn người Mặc Vân Khinh sẽ không làm gì nàng ta, ngược lại còn có cơ hội đột nhập vào phủ Minh Vương.
Ai ngờ, vốn là hài tử này không thể sinh ra.
Nếu đã như vậy, nàng ta càng ra tay mạnh hơn.
Dù Triệu hoàng hậu có sai người phạt trượng, nhưng Mặc Quốc Thiên và Mặc Vân Khinh nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng ta.
Cũng may, Tân Nghiên Tuyết sảy thai.
Triệu hoàng hậu và những người khác đều nghĩ là do nàng †a bị phạt trượng mới dẫn đến sảy thai.
Nhưng ít ai biết được nàng ta mượn việc phạt trượng này mới có thể thoát chết.
Hài tử đã không còn, đám người Triệu hoàng hậu sẽ cảm thấy hổ thẹn với nàng ta, hổ thẹn với hài tử mãi mãi không được sinh ra.
“Nếu hài tử kia không được sinh ra, đến lúc đó, bổn vương phi không tránh khỏi sẽ bị trách phạt.”
Trong hoàng thất, có muốn sinh hài tử hay không, hài tử như thế nào, thì cũng không phải là thứ mà nàng ta có thể quyết định.
“Còn không bằng mượn bữa tiệc này để phạt trượng, để bọn họ nghĩ hài từ trong bụng ta vẫn còn khỏe mạnh.
Làm như vậy thì cũng bảo toàn được ta, chẳng phải vẹn cả đôi đường sao?”
Chỉ là, Tân Nghiên Tuyết không bao giờ nghĩ tới làm vậy đã khiến nàng ta bị tổn thương từ gốc rễ, sau này khó hoài thai.
“Nếu khó hoài thai, trước mắt Vương phi có hai khốn ch”
Tân Nghiên Tuyết thâm trầm nhìn Tử Thanh: “Ngươi cũ…biết hai khốn cảnh đó?”
Tử Thanh suy nghĩ cẩn thận: “Một trong số đó là Vân nhị tiểu thư?”
“Không sai.”
Tân Nghiên Tuyết gật đầu: “Từ khi Vương gia hồi kinh, số lần nàng ta ra vào vương phủ ngày càng nhiều, càng ngày càng tự nhiên.
Nếu cứ như thế, người trong nội cung rất nhanh sẽ biết chuyện này”
Nàng ta cũng không thể mang thai tiếp.
Mặc Vân Khinh cũng chưa có nhỉ tử.
Dù là trắc phi hay là thiếp thất, thì Vân Ngọc Linh là lựa chọn tốt nhất!
“Vương gia sủng ái Vân Ngọc Linh như thế, nếu nàng ta thật sự bước vào vương phủ… Chỉ sợ sau này, bổn vương phi không còn đường sống!”
Khốn cảnh thứ hai…
Đôi mắt Tân Nghiên Tuyết trở nên âm trầm: “Bây giờ Vương gia đang gặp khó khăn, liên tục gặp chuyện không may.
Tuy Vương gia đã ngã bệnh, nhưng sau khi hắn ta khỏi, sợ sẽ không tha cho ta!”
Mặc Vân Khinh gặp chuyện không may liên tục, mà tên [ đầu sỏ gây ra những chuyện này chính là nàng t “Ngươi cũng thấy thời gian này Vương gia đối xử với ta như thế nào rồi đấy”
Nếu không có biện pháp nào…
Sợ rằng thứ Tân Nghiên Tuyết sắp sửa phải đối mặt chính là con đường chết!
Sắt mặt Tử Thanh thay đổi, đương nhiên là do nghĩ đến hậu quả.
Nàng vội vàng hỏi: “Vương phi, vậy chúng ta nên làm gì?”
“Việc cấp bách bây giờ là diệt trừ Vân Ngọc Linh”
Tân Nghiên Tuyết nhìn Tử Thanh thật sâu, thấy sắc mặt nàng trắng bệch liền biết nàng nghĩ đến điều gì, đành phải lên tiếng giải thích: “Ý của ta không phải là giết Vân Ngọc Linh”
Mặc Vân Khinh đang ở trong phủ Doanh Vương.
Nếu nàng ta giết Vân Ngọc Linh, cho dù kế hoạch hoàn mỹ đến đâu cũng sẽ để lại dấu vết.
Đến lúc đó, làm sao Mặc Vân Khinh có thể tha cho nàng ta?
“Ý của ta là, nếu nàng ta đã là người trong lòng của Vương gia, nhất định sẽ nghĩ hết trăm phương ngàn kế để sinh cho.
Vương gia một hài tử.”
Bất kể là nam hay nữ, chỉ cần Vân Ngọc Linh sinh cho Vương gia một hài tử, thì sớm muộn gì cũng có ngày nàng ta bước vào phủ Doanh Vương.
“Điều chúng ta cần làm đó chính là khiến cho nàng ta vỡ mộng!”
Tân Nghiên Tuyết ném ly trà trong tay.
Âm thanh thanh thúy vang lên trong gian phòng, sắc mặt khó coi đến dọa người: “Nàng ta muốn trở thành nữ nhân của Vương gia, bổn vương phi không ngăn được, đành phải thành toàn cho nàng tai”
“Nhưng mà, nàng ta muốn sinh hài tử cho Vương gia…”
“Bổn vương phi không thể, bất cứ nữ nhân nào cũng đừng hòng sinh hài tử cho Vương gial”
Thấy vẻ mặt dữ tợn của Tân Nghiên Tuyết, Tử Thanh vô thức rùng mình: “Vương phi, chuyện đó, người định làm gì vậy?”
“Không vội.”
Tân Nghiên Tuyết chậm rãi điều chỉnh sắc mặt, cười khẩy: “Vương gia còn đang mang bệnh, không thể sủng hạnh nàng ta: Cho nên, trước mắt Vân Ngọc Linh không thể nào hoài thai.
Thứ Tân Nghiên Tuyết có chính là thời gian và cơ hội khiến cho tiểu tiện nhân này không thể chịu nổi!
Đúng lúc này, tiếng đập cửa đột nhiên vang lên.
Tân Nghiên Tuyết kinh ngạc nhìn Tử Thanh một cái, sau đó vội vàng định thần lại.
Tử Thanh bước tới mở cửa: “Ai đó?”
“Tử Thanh tỷ tỷ, Vân nhị tiểu thư tới.
Vương gia nói Vân nhị tiểu thư chưa dùng bữa trưa, kêu Vương phi dặn dò phòng bếp chuẩn bị đồ ăn”
Một tiểu nha hoàn rụt rè đáp.
Danh Sách Chương: