Vân Khương Mịch mỉm cười xoa nón che năng của Phong Bảo.
Vừa soái vừa manh! Tại sao nàng lại có thể sinh ra một thằng nhóc đáng yêu như vậy!
Qủa thật là nàng quá bội phục mình rồi!
Vừa rồi nàng còn nghĩ sẽ giành việc chọn trời mưa trước…
Nếu Phong Bảo chọn giống mình thì nàng sẽ làm lung lay nó bằng cách nói rằng không thể chọn giống nhau, nếu không sẽ không thể đánh cuợc.
Nàng thật sự là mẫu thân thông minh nhất trong lịch sử màt Phong Bảo đã chọn trước, lại còn rất hợp ý nàng!
Phong Bảo cũng vô cùng tự tin.
Vậy mà vừa nói xong, chỉ thấy bầu trời vừa rồi vẫn còn nắng gắt rực rỡ trong nháy mắt đã lập tức biến sắc.
Một trận cuồng phong không biết từ chỗ nào nổi lên, cuốn đi bụi bặm trên mặt đất.
Trên bầu trời mây đen giăng đầy, trong phút chốc tầng tầng mây đen che phủ mặt trời.
Ngay sau đó, bầu trời dường như tối sầm lại.
Không biết là thứ gì bị cuồng phong quật ngã mà một âm thanh ‘ầm vang lên, dọa Phong Bảo sợ run!
Vân Khương Mịch vội vàng kéo nó vào trong ngực.
Đây là dấu hiệu trời sắp mưa như thác đổ!
Nàng vội hỏi Như Ngọc: “Canh giờ gì rồi?”
“Vương phi, lúc này đang là giờ mẹo.
”
Như Ngọc mang sắc mặt nghiêm túc trả lời.
Vân Khương Mịch giương mắt nhìn về phía chân trời, chỉ thấy một tia chớp màu tím phá vỡ chân trời!
Ngay sau đó, tiếng sấm ‘ùng ùng’ từ xa đến gần, tựa hồ nổ vang ngay trên đỉnh đầu, dường như sau đó tiếng sấm vang dội này lại khiến toàn bộ Vương phủ run lên.
Đột nhiên bầu trời thay đổi khiến cho bách tính trong Kinh Thành không rõ vì sao đều bị kinh sợ.
Ở đầu đường cuối hẻm, người đi đường rối rít chạy nhanh về nhà.
Không tới thời gian một chung trà, hạt mưa lớn chừng hạt đậu lập tức rơi xuống từ trong mây đen, gột rửa toàn bộ mọi thử.
Từng đám mây đen tựa hồ bay tới từ núi Vân Vụ, chỉ tập trung trên bầu trời ở Kinh Thành.
Trận mưa này rơi xuống không đến nửa canh giờ thì ngừng.
Mưa chợt ngừng, ánh mặt trời rực rỡ lại xuấtt hiện trên thế gian, chiếu sáng nước mưa trên mặt đất, lóe lên ánh sáng trong suốt, nước mưa này tựa hồ có gì đó khác so với nước mưa thông thường.
Nhưng trước mắt thì không một ai để ý mà đi kiểm tra xem rốt cuộc nó có gì khác hay không.
Vừa rồi Mặc Quốc Thiên và chúng thần không kịp chạy về điện Cần Chính để tránh mưa cho nên tất cả đều phải dầm mưa, ai cũng ướt như chuột lột.
Mặc Quốc Thiên không phản ứng kịp, không kịp chạy về.
Còn những đại thần này muốn chạy nhưng Hoàng thượng lại không chạy, bọn họ nào dám di chuyển?
Cho đến khi Hoàng thượng dẫn đầu chạy đi thì mọi người đã bị dầm mưa đến mức ướt như chuột lột.
Cuối cùng ai cũng không chạy nữa mà dứt khoát dầm mưa ở ngoài điện.
Mặc Quốc Thiên lấy khăn gấm từ trong tay Tô Bính Thiện lau chùi nước mưa trên mặt, thịt trên gương mặt vì kích động mà khẽ run lên, lớn tiếng phân phó: “Đi!”
“Lập tức đi kiểm tra xem đất đai hoa màu có gì khác biệt không!”
Mặc Quốc Thiên không gọi rõ tên vị đại thần nào đi thăm dò hoa màu, người đứng gần ông ta nhất là Mặc Vân Đức liền nghe theo lệnh mà đi.
Đến cánh đồng, Mặc Vân Đức cũng hết sức kinh ngạc.
Chỉ nhìn thấy nguyên cánh động ngập trong nước, bây giờ đã được hồi sinh.
Hơn nữa, còn rất tươi tốt!
Nhìn qua không hề có chút khô căn, tả tơi, ngược lại là dáng vẻ của mùa thời vụ nên có.
Ánh nắng chiếu xuống, vài giọt sương long lanh vẫn còn đọng lại trên cây lúa.
Lúc bị ngập, mấy cây lúa này vừa mới lớn, hoàn toàn đổ nát giữa cánh đồng.
Nhưng bây giờ, nó đã ra bông!
Cùng lắm là một tháng nữa có thể thu hoạch!
Giống như mấy tháng nay, bọn chúng vẫn luôn sinh trưởng, chưa từng bị đổ nát!
Danh Sách Chương: