Cố Thanh đau lòng lấy khăn gấm đưa cho nàng: “Lau nước mắt đi đã, khóc xong rồi trong lòng cũng sẽ nhẹ nhõm hơn”
‘Vân Khương Mịch kìm nén lau nước mắt, nhưng hai mắt nàng vẫn đỏ ửng.
Lúc này trong lòng nàng còn có một suy nghĩ xấu xa: “Tóm lại lần này, nếu hắn không nhận lỗi với con, không chiều chuộng con.
Con, con sẽ không… sẽ không quay về nữa đâu!”
“Con vì tức mà chết luôn, cho hắn không có thê tử nữa! Để hắn thành người góa vợ luôn!”
Cố Thanh bị lời nói của nàng chọc cười.
Sau đó, hắn ta nghiêm túc nhìn: “Đừng nói những lời ngớ ngẩn vậy nữa!”
“Con mà tức chết thì hắn vẫn có thể lấy người khác.
Vậy Phong Bảo phải làm sao? Thằng bé thật sự sẽ trở thành cô nhi đó!”
“Những năm qua thằng bé luôn bị người ta măng là “Đồ con hoang”, không có cha yêu thương.
Bây giờ ta thấy Minh vương thật lòng yêu thương nó, dù chưa nhận nhau nhưng cũng xác định được Phong Bảo là con của hắn rồi”
Cố Thanh trầm giọng dạy dỗ nàng: “Con nỡ để Phong Bảo, sau này đến mẫu thân cũng không có sao?”
“Sau này không được nói ra những lời hồ đồ vậy nữa!”
“Con biết rồi ạ”
Vân Khương Mịch tủi thân gật đầu đồng ý.
“Con yên tâm, nếu Minh vương ức hiếp con, ta và ông ngoại nhất định sẽ không đứng ngoài nhìn đâu”
Thấy vẻ mặt tủi thân của nàng, Cố Thanh lại càng đau lòng hơn.
Hắn ta mềm giọng rồi đột nhiên nói: “Mịch Nhi, con đang ghen à”
“Ghen sao?”
Mặt Vân Khương Mịch thật sự rất sốc.
Hắn ta đang đùa sao!
Nàng là ai chứ?
Tại sao nàng phải ghen với Mặc Phùng Dương?
Nhớ đến tối qua, vì nói chuyện với Mặc Phùng Dương nên nàng mới tức giận.
Giờ lại nghe Cố Thanh nói vậy, nàng lập tức nhảy cẩn lên từ ghế đẩu: “Cậu, cậu đang nói gì vậy?”
“Làm cái gì tốt không làm, sao con lại ghen chứ? Còn ghen với tên cẩu nam nhân đó nữa?”
“Có thừa nhận hay không, trong lòng con rõ ràng là được rôi.
Cố Thanh lắc đầu: “Con nghỉ ngơi cho tốt đi, bên phía Minh vương đã có ta và ông ngoại ra mặt.”
“Khi nào suy nghĩ rõ ràng rồi thì quay về đi”
Hắn ta đẩy xe lăn đi.
Cửa phòng đóng lại, Vân Khương Mịch nhìn ánh nắng chiếu qua cửa sổ.
Bụi bay lơ lửng trong không khí, nàng khẽ vươn tay nhưng làm sao cũng không bắt lấy được.
Nàng thử vài lần rồi đặt tay xuống.
Đến bụi nàng còn bắt còn không được, huống chỉ là lòng của Mặc Phùng Dương?
Thật ra nàng chưa từng nghĩ đến chuyện phải bắt được lòng của Mặc Phùng Dương.
Vì vậy, dựa vào đâu nàng lại phải ghen vì hắn chứ?
Hắn không xứng!
Cả đêm ngủ không được, lúc này đầu óc nàng quả thật rất mơ màng.
Vân Khương Mịch bò lên giường kéo chăn phủ qua đầu rồi ngủ thiếp đi.
Mặc Phùng Dương thất vọng ra về.
Lúc này Mặc Lệ Nga vẫn ở vương phủ đợi, thấy hắn lẻ loi đi về một mình như vậy, nàng ta không nhịn được mà trừng mắt hỏi: “Thất ca ca, huynh không đưa tẩu tẩu và Phong Bảo về được sao?”
“Nàng không muốn về”
Dù muốn thừa nhận hay là không, thì bản thân Mặc Phùng Dương cũng cảm giác trên người hắn có sự chán nản.
Hắn lướt qua Mặc Lệ Nga rồi đi vào sảnh chính ngồi.
Biết lúc này tâm trạng của hắn đang không tốt, Mặc Lệ Nga cũng không dám tùy ý nói chuyện nữa.
Nàng ta chỉ nhẹ giọng trấn an vài câu rồi lập tức hồi cung nói cho Mặc Quốc Thiên và Đức phi biết.
Danh Sách Chương: