“Vi thần còn nhớ, có một năm Nam Quận bùng phát nạn lụt, vi thần vì…”
“Đủ rồi!”
Bài ca đau khổ của hắn ta còn chưa ca xong, thì đã bị Mặc Phùng Dương quát một tiếng dừng lại.
Lời đã đến bên miệng của Lưu Đại Văn bống nhiên ngừng bặt, hắn ta kinh ngạc nhìn về phía Mặc Phùng Dương, chỉ thấy hắn cười lạnh: “Lưu đại nhân đang muốn làm gì đây?”
“Ngươi vừa nói quái tượng báo bổn vương sẽ không dễ dàng tha cho ngươi?”
“Sai, là bổn vương chắc chắn sẽ không tha cho ngươi!”
Mặc Phùng Dương đạp một cước thật mạnh vào phía lồng ngực trái của hắn, Lưu Đại Văn như con diều đứt dây, ngã bịch ở góc tường.
Quần thần kinh hãi.
Bọn họ nhìn về phía Mặc Phùng Dương với vẻ không dám tin, rồi nhìn về phía Mặc Quốc Thiên.
Quả nhiên, Minh Vương quá là to gan.
Minh Vương lại dám ra tay với Lưu đại nhân trước mặt hoàng thượng.
Không… là ra chân.
Ngay cả sắc mặt của Mặc Quốc Thiên cũng hơi thay đổi.
Nhưng ông ta là đế vương, xưa nay vốn không thể hiện cảm xúc trực tiếp, trừ khi không nhịn được.
“Lão Thất, càn rỡ!”
Mặc Quốc Thiên đứng dậy, ánh mắt ông ta trở nên gay gắt: “Bất kể Lưu Đại Văn phạm tội gì, trẫm sẽ tự xử lý.
Sao con lại dám hành hung người trước mặt trãm?”
Nhìn ông ấy, xem ra đang tức giận với Mặc Phùng Dương.
Mọi người không khỏi lau mồ hôi thay Mặc Phùng Dương.
“Trong mắt con còn có phụ hoàng là trãm không hả?”
Mặc Quốc Thiên tức giận đập bàn, nghiêm nghị quát.
Ngay lúc này, một bóng người đi qua cửa điện.
Lúc người nọ đi ngang qua cửa, nghe thấy ông ta tức giận, còn cố ý rướn cổ lên nhìn vào trong một cái.
Người nọ không để ý Mặc Quốc Thiên đang tức giận mà khoa tay múa chân làm động tác “Xin bớt giận” với ông ta.
Rồi bóng người kia rời đi như bóng ma.
Mặc Quốc Thiên cố nén lửa giận, ngồi xuống long ỷ: “Trẫm cho con một cơ hội giải thích”
Mọi người vốn tưởng rằng hôm nay hoàng thượng nhất định sẽ trách phạt Minh Vương.
Chỉ thấy cuối cùng ông ta nhịn cơn tức xuống, quần thần không khỏi kinh ngạc nhìn Mặc Phùng Dương.
“Dạ, phụ hoàng.
”
Mặc Phùng Dương không biết vừa rồi ngoài cửa có người đi qua, hắn chỉ nghiêm trang giải thích: “Phụ hoàng, nhi thần đã tra rõ, Lưu Đại Văn này… không phải là học trò của Huyền Sơn tiên sinh”
Mọi người lại cả kinh.
Hôm nay, Minh Vương mang đến cho bọn họ quá nhiều sự khiếp sợ.
Lưu Đại Văn bị đạp ngã ở trong góc.
Từ tối hôm qua đến hôm nay, hắn ta liên tiếp phải ăn mấy phát đạp lên người…
Ngực của hắn ta đã đau nhức đến mức khó nhịn nổi, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Hắn ta ôm ngực, phun ra một ngụm máu.
Khi hắn ta nghe thấy Mặc Phùng Dương nói thì trên mặt lộ vẻ sợ hãi, nhưng không nói một câu nào.
Danh Sách Chương: