Lúc trở về phủ Minh Vương thì trời đã gần tối.
Vân Khương Mịch còn chưa tỉnh dậy, Mặc Phùng Dương đang do dự, nên ôm nàng xuống xe ngựa hay là đánh thức nàng dậy một cách thô lỗ.
Dù sao ở trước mặt nàng, hắn cũng không phải là quân tử dễ dãi.
Đúng lúc này, bên ngoài xe ngựa vang lên tiếng cười sảng khoái.
“Lão Thất! Hai người đã về rồi! Ta đợi hai người lâu rồi đó!”
Giọng nói này rất to.
Mặc Phùng Dương nhìn Vân Khương Mịch trong vô thức, chỉ thấy nàng dụi mắt, còn ngái ngủ mở mắt ra: “Ai vậy? Người nào làm phiền giấc ngủ của ta?”
“Thật là không biết điều!”
Lúc này, Mặc Phùng Dương mới cử động vai của mình mà không lộ ra dấu vết.
Trên đường trở về, hắn sợ nàng ngủ không ngon nên hoàn hoàn không dám cử động, sợ đánh thức nàng.
Chỉ một chút như thế mà vai đã bị tê rồi.
“Xuống xe”
Hắn thản nhiên nói.
“Trời tối rồi à”
Vân Khương Mịch nhìn Mặc Phùng Dương trong vô thức.
Hắn không nhìn nàng, liếc nhìn Mặc Hàn Vũ với ánh mắt tăm tối và phiền muộn: “Nhị ca có việc gì sao?”
Rất dứt khoát!
Không có một câu thừa thãi nào!
Rõ ràng Mặc Hàn Vũ đã sớm quen với cái tính xấu này của hắn, cũng đã quen với khuôn mặt xấu xa của hắn, nên hắn ta không tức giận, chỉ mỉm cười tiến lại gần: “Trong lúc rảnh rỗi nên bổn Vương muốn tìm đệ để uống rượu”
Uống rượu?
Vân Khương Mịch đảo mắt, một kế hoạch nảy ra trong đầu nàng.
Vốn dĩ hắn định từ chối.
Nhưng Vân Khương gật đầu không chút do dự: “Uống rượu à! Như vậy đi, dù sao trời vẫn chưa muộn lắm, các ngài ngồi xuống trước chờ ta”
“Ta đi chuẩn bị chút đồ nhắm rồi mang đến”
Mặc Phùng Dương nhìn nàng bằng ánh mắt nghi ngờ.
Nàng ấy hiền thục như thế sao?!
Vân Khương Mịch cười “hề hề”, dẫn đầu đi vào trong bếp.
Thấy vậy, Mặc Phùng Dương cũng không nói nhiều, đành mời Mặc Hàn Vũ vào chính điện ngồi xuống nói chuyện.
Lát sau, Mặc Phùng Dương đi vào phòng bếp.
“Nàng có ý gì?”
Nhìn thấy Vân Khương Mịch thực sự đang làm đồ nhắm rượu, hắn cau mày có chút không vui: “Không phải là nàng không biết, bổn Vương uống rượu vào sẽ say sao?”.
Danh Sách Chương: