Nhưng suy nghĩ kĩlại, nếu làm như vậy, chỉ đấy Vân Khương Mịch ngày càng xa mà thôi….
Hiện tại giữa bọn họ vẫn còn ân oán khúc mắc, vẫn chưa được cởi Hân không muốn khiến nàng càng hận càng sâu.
Cho nên cố nén tức giận vào trong lòng, cho nên sắc mặt mới khó coi như vậy.
Thấy hẳn chau mày, sát khí mơ hồ hiện nơi đáy mắt, Vân Khương Mịch có phần không tin: “Ngươi thực sự tốt bụng như vậy sao?”
“Bổn vương cũng đã đến đây rồi, ngươi còn hoài nghĩ cái gì?”
Nếu không vì hẳn lo cho nàng, sao hẳn đã năm xuống rồi còn cố ý đến đây đón nàng?
“À, vậy cảm ơn ngươi nha”
‘Vân Khương Mịch tiếp tục đi về phía trước.
Đầu màu Mặc Phùng Dương chau lại như bánh ú; “Qua loa như vậy sao?”
“Không vậy thì sao? Chẳng nhẽ ngươi còn muốn ta quỳ xuống, cảm tạ trời đất, cảm tạ mười tám đời tố tông nhà ngươi à?”
Mặc Phùng Dương: ”…không cần”
“Thế còn không đi mau? Nếu không về, sợ là con cũng tỉnh rồi”
Bước chân Vân Khương Mịch càng nhanh.
Chỉ sợ ban đên con trai tỉnh lại, không thấy nàng ở bên, sẽ cảm thấy sợ hãi Một đên này, Vân Khương Mịch lăn qua lộn lại cũng không ngủ được.
‘Sáng sớm hôm sau, làm tuần tự từng việc một Giờ Tự tam khảc, nàng đúng giờ xuất hiện ở cuối phố Chính Đông.
‘Độc Nhãn Long đã sớm đợi ở đây, Vân Khương Mịch vừa liếc mắt đã nhìn thấy hắn Bởi vì hần mặc một bộ trường bảo có đủ loại màu sắc….
Thân trên là màu xanh biếc cùng với lam thuỷ sắc, ở giữa là đoạn màu hồng phấn hoà với màu vàng, thân dưới là màu xanh thẫm chuyến dần sang đen, Trên đầu còn cột một dây tóc sặc sỡ, đến cả bịt mắt cũng thay sang màu đỏ thâm.
Mà con mắt còn lại vừa hay vừa sưng lai vừa đổ do hôm qua được nhận “lễ rửa tội” từ phun sương phòng sói Tóm lại, từ xa nhìn lại.
Giống như một con chim công màu sắc sặc sỡ đậu trên mái hiên, vô cùng hấp dẫn ánh mắt người khác.
Cũng vì một câu nói tối qua của Vân Khương Mịch, nói bọn họ đừng mặc mấy bộ quần áo tối đen như mặc, giống quạ đen vậy.
Cho nên hôm nay Độc Nhãn Lang mới ăn mặc thành như vậy… Đủ loại màu sắc.
‘Thấy Vân Khương Mịch đã đến gần, hán vội vàng đứng dậy, căng thẳng sửa sang lại vạt áo bào.
Hắn vẫy tay gọi nàng: “Cô nãi nãi”
Cũng không biết nguyên nhân là vì Vân Khương Mịch nói bọn họ đề cao phẩm chất cá nhân hay không, mà Độc Nhãn Long từ một hán tử thô kệch hôm nay lại mặc trường bào.
Nhưng vì hẳn có dáng người cường tráng, kiện trường bảo này lại có vẻ không vừa thân.
Mặc lên người vừa nhãn nhúm, màu sắc lại loè loẹt chói mắt Mà dây cột tóc màu sắc trên đầu hẳn, thoạt nhìn cả người rất… chẳng ra làm sao cả, văn không ra văn, võ không ra võ.
Đôi mắt của Vân Khương Mịch sắp mù đến nơi rồi “Trang phục này của người, ừm, vô cùng khác biệt! Khiến ta nhìn cái đã nhận ra ngươi trong đám đông rồi!”
Nàng cẩn thận suy nghĩ, còn vô cùng nghiêm túc mà khen: “Không nghĩ răng ngươi có thể điểm xuyến nhiều màu sắc lên người như vậy, ừm, có chút không phù hợp với khí chất của ngươi!”
“Ngươi rất giỏi!”
Độc Nhãn Long vừa nghe, còn thực sự nghĩ Vân Khương Mịch đang khen hắn.
Hắn cười ha hả đáp lại: “Tối qua cô nãi nãi đã nói, muốn chúng ta trở thành người lương thiện”
“Đương nhiên ta phải hết sức phối hợp, trở thành tấm gương tốt cho đám huynh đệt”
Xem xem hẳn an phận biết bao!
Hôm nay ra đường cũng không mang theo đao!
Danh Sách Chương: