Mục lục
Tiểu Thịt Viên Của Y Phi Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Năm quyền thế trong tay mới là điều quan trọng nhất…
Việc cấp bách trước mắt là nàng ta phải sinh một hoàng tử cho Mặc Quốc Thiên thì mới có thể bảo trụ địa vị của chính mình!
Một Đáp ứng nho nhỏ như nàng ta, ở trước mặt Vân Khương Mịch thì cái gì cũng không phải!
Cuối cùng hôm nay Tôn đáp ứng mới nhận ra sự thật này.

“Tân thiếp không dám”
Tôn đáp ứng cúi đầu nói: “Hoàng thượng, hôm nay đều là do tần thiếp sai.

Tân thiếp biết sai rồi, về sau tuyệt đối sẽ không tái phạm nữa, cầu xin Hoàng thượng cho tần thiếp một cơ hội!”
Vân Khương Mịch thấy vậy, không nhịn được nhíu mày.

Ôi chao!
Tôn Tam Phù này cũng thật biết tiến lùi.

Mới vừa nãy còn khóc sướt mướt cáo trạng, trong chớp mắt đã biết nhận mình sai?
Xem ra nữ nhân này có mấy phần tâm cơ.

Mặc Quốc Thiên thấy nàng ta tỏ thái độ hèn mọn thành khẩn như vậy, lửa giận trong ngực cũng tiêu tan nhiều phần: “Nếu đã biết sai thì đứng lên đi!”
Tôn đáp ứng uỷ khuất đứng dậy.


Thấy nàng ta khóc đến mức hai mắt sưng lên, lúc này Mặc Quốc Thiên mới căn dặn Tô Bính Thiện đích thân đưa Tôn đáp ứng trở về.

Trong Ngự thư phòng chỉ còn lại hai người là Mặc Quốc Thiên và Vân Khương Mịch.

“Phụ hoàng, người có mệt không?”
Vân Khương Mịch hỏi một câu không đầu không đuôi khiến Mặc Quốc Thiên sửng sốt một chút: “Mệt? Mỗi ngày trãm đều phê duyệt tấu chương, mấy chục năm nay đều là như thế, có gì mà mệt hay không mệt “Không phải, ý của con là.

.

: Nàng cố sức hướng ra ngoài cửa nói.

Bên ngoài, Tôn đáp ứng được cung nữ dìu đỡ, bóng lưng thướt tha mềm mại.

“Hửm?”
Mặc Quốc Thiên tỏ vẻ khó hiểu.

“Hậu cung của người ba nghìn giai nhân, phải chu toàn những nữ nhân này, người có mệt không?”
Vân Khương Mịch không sợ chết hỏi.


Mặc Quốc Thiên chau mày, hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Con đừng nên hỏi thăm chuyện này, con câm miệng cho trãm! Con quản được trãm có mệt hay không sao?”
Nhìn bộ dạng ngạo kiều này…
Vân Khương Mịch không khỏi nghĩ đến Phong Bảo.

Xem ra Phong Bảo ngạo kiều không chỉ được Mặc Phùng Dương di truyền.

Mà thậm chí còn được di truyền từ Hoàng tổ phụ Mặc Quốc Thiên này!
Có lẽ gen ngạo kiều của Mặc gia đã tồn tại trước cả Mặc Quốc Thiên nữa!
Trong lòng nàng suy nghĩ ngổn ngang.

Mặc Quốc Thiên thấy nhãn thần nàng loé lên, vẻ mặt trầm tư, không nhịn được hỏi: “Có phải con đang thầm oán trẫm cái gì không?”
Hắn rất hiểu xú nha đầu to gan lớn mật này!
“Không ạ!”
Vân Khương Mịch lắc đầu, dáng vẻ dám làm dám chịu: “Con dâu chỉ đang suy nghĩ, dường như phụ hoàng đối xử với Tôn đáp ứng này có chút không giống”
Mặc Quốc Thiên cảm thấy hứng thú: “Nói một chút xem, cái gì không giống?”
“Phụ hoàng nhìn như sủng ái nàng nhưng thực ra lại rất chán ghét và mất kiên nhãn”
Nàng phân tích nó ết hợp với chuyện mẫu phi “thất sủng”, ta luôn cảm thấy phụ hoàng đang ra quân cờ tiếp theo”
Những người trong số họ đều là quân cờ trong ván cờ này.

“Con dâu thực sự tò mò, trong ván cờ này, con dâu là quân nào? Có tác dụng gì?”
Mặc Quốc Thiên cảm thấy kinh hãi!
Trong số nhi tử nhi tức của ông ta chỉ có Vân Khương Mịch dám nói với ông ta như vậy!
Cũng chỉ có nàng nhìn thấu tất cả!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK