“Tứ ca, thái y nói thế nào?” Bên tai truyền đến giọng nói của Mặc Phùng Dương, lúc này Vân Khương Mịch mới phục hồi tinh thần lại, quay đầu nhìn về phía Mặc Vĩ.
Trong ánh mắt Mặc Vĩ không thấy chút thần sắc nào, hắn †a thấp giọng cười.
Tiếng cười cổ quái, càng nghe càng thấy vô lực: “Có gì hay mà nói? Dù sao cũng chỉ còn lại một khoảng thời gian nữa thôi.” Mặc Phùng Dương trâm mặc.
Ánh mắt của hắn nhìn về phía Vân Khương Mịch.
“Chu Vương” Vân Khương Mịch đứng dậy: “Không biết ta có thể bắt mạch cho người không?”
“Ngươi?” Mặc Vĩ không chưa từng gặp nàng, theo bản năng nhíu mày: “Ngươi là?”
“Nàng là Vương phi của bổn vương” Mặc Phùng Dương trả lời.
Trần bá tiến đến bên tai Mặc Vĩ, nhỏ giọng nói thầm vài câu: “Vương gia, vị này chính là Minh Vương phi.
Bốn năm trước gả cho Minh Vương, là đại tiểu thư của phủ Ưng Quốc Công” Lúc này Mặc Vĩ mới khẽ gật đầu: “Lâu rồi bổn vương chưa ra khỏi cửa, thứ lỗi.
Giọng điệu khách sáo lạnh nhạt.
“Không sao.” ‘Vân Khương Mịch vẫn không để trong lòng, sảng khoái cười:“Ta cũng coi như hiểu vài phần y thuật! Vương gia nhà ta nói Chu Vương bệnh lâu không khỏi, cho nên ta mới đến xem Chu Vương” Nàng đẩy hết “công lao” của chuyến đi lần này lên đầu Mặc Phùng Dương.
Mặc Vĩ cảm thấy hơi ngoài ý muốn nhìn sang Mặc Phùng Dương.
Sau đó hạ mi mắt, cười khẽ: “Cũng không cần mất công”
“Sức khỏe của ta ra sao, trong lòng ta hiểu rõ.
Ngay cả đám người thái y, thần y cũng bất lực, không cần làm phiền Minh Vương phi.” Hắn ta từ chối.
“Tứ cai” Mặc Phùng Dương không tán đồng, nhíu mày nói: “Y thuật của Khương Mịch, ngay cả phụ hoàng cũng không tiếc lời khen ngợi”
“Để nàng xem giúp huynh đi”
“Lão Thất” Mặc Vĩ giương mắt, nhìn thẳng vào mắt Mặc Phùng.
Dương: “Ta đã nói không cần xem” Vẻ mặt của hắn ta lạnh xuống.
“Những năm gần đây, ta đã quen bị ốm đau tra tấn.
Những ngày còn sót lại, ta chỉ muốn vượt qua trong yên bình, không muốn bị bất luận kẻ nào quấy rầy” Nói rồi, hắn ta cong môi đầy tự giếu.
“Dù sao những năm gần đây ta đã quen với sự yên tĩnh” Những lời này dường như còn mang theo ý nghĩa nào khác.
Mặc Phùng Dương nhíu mày càng chặt: “Tứ ca đang trách những năm gần đây chúng ta không đến thăm huynh sao?”
“Ta làm sao dám có ý nghĩ như vậy? Suy cho cùng ta chỉ là một tên ma ốm” Ý cười nơi khóe môi Mặc Vĩ càng tăng, ý vị trào phúng càng thêm nồng đậm.
Ngay cả Vân Khương Mịch cũng không nhịn được mà nhíu mày.
Cũng không trách Mặc Vĩ lại quái gở như vậy.
Căn bệnh này của hắn ta đã hơn hai mươi năm.
Nhưng trong hơn hai mươi năm này, người tới phủ Chu Vương thăm hắn ta có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Hắn †a cũng không phải là nhi tử độc nhất của Mặc Quốc Thiên.
Trên có huynh dưới có đệ, còn có hai người muội muội.
Nhưng bọn họ chưa bao giờ tới thăm.
Một người không được quan tâm thì khác gì so với một người cô độc?
Trong lòng hắn ta khó mà không sinh oán hận.
Mặc Vĩ nói không sai, cho nên Mặc Phùng Dương trầm mặc.
Vân Khương Mịch cảm thấy hơi khó chịu.
Huynh đệ còn lại… Đám người Mặc Vân Đức nghĩ gì thì nàng không biết, nhưng khi ở phủ Minh Vương, nàng hiếm khi nghe Mặc Phùng Dương nói một lời thật lòng.
Bởi vì hắn không muốn liên lụy đến Mặc Vĩ, cho nên những năm gần đây hắn không tới thăm.
Hắn sợ mất đi.
Danh Sách Chương: