Ngay đến cả Triệu Hoàng hậu, lần này bị mất mặt sau đó cũng cả ngày trốn ở cung Khôn Ninh, đóng cửa không ra ngoài Chỉ sợ vừa mở cửa ra, sẽ bị người ta chê cười chuyên của Hoàng trưởng tôn.
Mùa xuân của Đức phi đến rồi.
Từ đóng cửa không ra ngoài, đến cả ngày ở trong Lục cung đi dạo, gặp người nào liền nói tới câu chuyện cười của “Hoàng trưởng tôn”.
Triệu Hoàng, hậu cảng không có mặt mũi gặp ai, ước có thể bóp chết được cái lưỡi của Đức Phi này.
“Lão Thất sau lưng coi như không có một ai, cho nên mới chú đến bản vương”
Ho khan cũng dừng lại, Mặc Vĩ ôm lấy ngực, nhầm chặt mất lại “Thật lâu mới mở mắt ra, sắc mặt đẹp lên một chút: “Vị trí Thái tử này, làm thế nào cũng sẽ không rơi xuống đầu của Lão Thất”
“Bản Vương coi như là cùng phe, làm sao sẽ đứng phía sau lão Thất?”
“Đại ca nhìn không lạnh không nóng, Nhị ca thì quân áo lụa là bó buộc, lại không phải là người hiền lành gì.
Đặc biệt là Tam ca, hung tàn độc ác ai mà không biết?”
“Bây giờ Tam ca tuy rẵng rơi vào hố sâu, nhưng chỉ cần Hoàng hậu còn tại vị một ngày, huynh ấy tuyệt đối còn có thế bò lên!”
Đến lúc đó, người đối nghịch với hán ta, tuyệt đối không có kết quả tốt!
Mặc Vĩ khẽ cau mày, môi có chút trắng: “Bản vương hà tất vì ơn cứu mạng của Vân Khương Mịch, liền đền tính mạng của bản thân?”
“Bản vương đền thêm một tính mạng không quan trọng, nhưng tuyệt đối không thể liên lụy đến ông ngoại bọn họ được!”
Nghe vậy, Trần bá cũng hít vào một ngụm khí lạnh.
‘Vương gia nhà mình dù ở Vương phủ dưỡng bệnh, nhưng xác thực phân tích rất rõ ràng tình thế trong triều đình!
“Có điều Vương gia, trước mắt kết luận vẫn còn hơi sớm!”
Trần bá nhìn thật sâu hẳn ta một cái: “Theo nô tài thấy, Minh Vương tuyệt đối sẽ không thua!”
*Ö? Ngươi vì sao lại chắc chắn như vậy?”
Còn tuyệt đối sẽ không thua?
Mặc Vĩ buồn cười nhìn ông ta: “Trần bá, ngươi đúng là già bị hồ đồ rồi?”
Trần bá khẽ lắc đầu: “Vương Gia người không biết trong phủ Minh Vương cất giấu cái gì.
Trong tay Minh Vương còn có một tấm bài, có thể giải quyết tận gốc, tấm át chủ bài mạnh mẽ nhất!”
Át chủ bài?
Mặc Vĩ sắc mặt biến đối: “Át chủ bài gĩ?!”
Nhớ tới lời dặn dò của Vân Khương Mịch, vẻ mặt Trần bá thoáng thay đổi: “Vương gia, chuyện này lão nô đã đồng ý với Minh Vương phi rồi, tạm thời vẫn không thể nói cho người được”
“Ngươi….
”
Mặc Vĩ muốn nói lại thôi, nhìn ông ta một cái Trần bá là người bên cạnh Trần quý phi năm đó, còn là đầy tớ của Trần gia.
Ông ta vẫn luôn chăm sóc cho hẳn ta trong những năm gần đây.
Đương nhiên Mặc Vĩ biết là Trần bá tuyệt đối sẽ không phản bội hản ta.
Cho dù lúc này Trần bá có việc gạt hẳn ta, hẳn ta vẫn không nối giận, chỉ trầm giọng nói: “Chính ngươi trong lòng hiểu rõ là được, không được gây ra bất cứ chuyện gì hại người hại mình”
“Xin Vương gia yên tâm! Vương gia còn không hiểu lão nô hay sao?”
Trần bá nhẹ nhàng lắc đầu: “Vương gia chỉ cần nhớ rõ một lời khuyên của nô tài “Minh Vương phi chữa trị cho người, người nhất định cần phải phối hợp!
Ngoài ra lão nô vẫn muốn khuyên Vương gia….
.
Ngay cả muốn đứng cùng một chiến tuyến, lựa chọn Minh Vương là quyết định sáng suốt nhất”
Danh Sách Chương: