Mới vừa rồi, Vân Khương Mịch và Mặc Phùng Dương đưa ra nghỉ vấn, rốt cuộc thì sao Tôn đáp ứng có thể trốn ra khỏi lãnh cung?
Lại làm thế nào sau khi phóng đã với “Hoàng công công” xong lại yên hơi lặng tiếng trở về lãnh cung mà không có bất kỳ người nào phát hiện?
Trực giác nói cho Mặc Quốc Thiên biết, chắc chắn chuyện này còn có chỗ nào đó mà ông ta không ngờ tới.
“Hoàng công công” cúi thấp đầu, cũng không dám thở mạnh.
Tim Chương ngự trù và Cổ ngự trù treo ở cổ họng: “Hoàng thượng, nô tài cảm thấy giống như độc đã bộc phát, nô tài cảm thấy rất không thoải mái…
“Nô tài cũng thế!”
Nghe thấy Chương ngự trù yếu ớt mở miệng, Cổ ngự trù cũng vội vàng nói.
“Vậy thì để độc phát tác chết luôn đi!”
Mí mắt Mặc Quốc Thiên cũng không nâng lên: “Người đâu, đưa bọn hắn xuống, nhớ ném ở nơi râm mát một chút, tránh cho thi thể bốc mùi”
Tô Bính Thiện nhìn trời bên ngoài đen thui.
“Thế nhưng Hoàng Thượng à, bây giờ vẫn chưa tới giờ sửu…
“Bọn hắn cũng sẽ không lập tức bỏ mạng chứ?”
Mặc Quốc Thiên hừ nhẹ: “Khiêng xuống đi!”
Chữ “khiêng” này cũng rất sinh động, Chương ngự trù và Cổ ngự trù bị dọa tới mức tay chân căng cứng.
Tô Bính Thiện vung tay lên, mấy tên ngự lâm quân đi vào, trực tiếp kéo hai người bọn họ đi ra.
“Hoàng Thượng, thật sự để bọn họ chết sao?”
Tô Bính Thiện do dự hỏi.
“Trãm là người lạm sát kẻ vô tội sao? Cho bọn họ một bài học là được, đỡ cho bọn họ không để ý đến thức ăn, sau này lại xảy ra chuyện như thế.
Mặc Quốc Thiên thu hồi ánh mắt: “Sai người giải dược đi”
Trước của những cung nữ và thái giám phục vụ ngự thiện phòng, tối nay đột nhiên bị gắn một tấm bảng mà không rõ lý do.
Chắc chắn rằng ngày sau cũng sẽ nhớ kỹ trong lòng, không dám xảy ra bất kỳ sự phản nghịch nào.
“Vâng thưa Hoàng Thượng”
Tô Bính Thiện thở phào nhẹ nhõm, xoay người đi ra ngoài.
Lúc này, Mặc Quốc Thiên mới đi vào trong điện.
Đức phi vẫn chưa tỉnh lại, Vân Khương Mịch vẫn ngồi ở mép giường cãi nhau với Mặc Phùng Dương.
“Ta rất hiếm khi ôm ấp hôn hít bế bổng ngươi lên thật cao sao?”
“Ngươi vẫn chưa trả lời bổn vương, rốt cuộc cái gì là ôm ấp hôn hít bế bổng lên thật cao.
Bổn vương không biết thì làm sao ôm ấp hôn hít bế bổng lên thật cao được chứ?”
“Ý tứ trên mặt chữ mà ngươi vẫn không rõ sao?”
“Cái kia là bế bổng?”
Mặc Phùng Dương kiên nhẫn không bỏ qua, dáng vẻ khiêm tốn hiếu học.
Vân Khương Mịch liếc mắt: “Sau này Phong Bảo đừng có ngu ngốc như ngươi!”
“Nếu ngu ngốc như ngươi thì sau này không theo đuổi được cô nương nào!”
Mặc Quốc Thiên vừa đi tới, hai tai nghe thấy hai chữ “Phong Bảo” lập tức hỏi: “Ai là Phong Bảo?”
Vân Khương Mịch và Mặc Phùng Dương đấu võ mồm quá nhập tâm, lại không hề phát hiện ra Mặc Quốc Thiên đã đi vào.
Nghe thấy một câu “Ai là Phong Bảo” của ông ta, hai người giống như gặp phải kẻ thù lớn… Vân Khương Mịch vội vàng nhìn về phía Mặc Phùng Dương, thò tay qua nhéo hắn một cái: “Đều tại ngươi!”
Đau muốn chết!
Danh Sách Chương: