Trong lòng nàng hừ lạnh một tiếng nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ đứng đắn, đoan trang: “Nếu như Mẫu phi không tin lời của con, cũng không tin lời của Vương gia, không bằng đích thân phái người đi nghe ngóng về chuyện của Tống Tử Ngư đi?”
“Xem xem hắn ta có thân phận gì, có thể có mối quan hệ gì với con không?”
Chỉ một thời gian ngắn ngủi, trong lòng Vân Khương Ninh đã có chủ ý.
Đức phi đâm chọc khắp nơi, lần này nàng sẽ đâm cho bà ta một nhát thật mạnh, xem sau này bà ta còn dám nghi ngờ nàng nữa không!
Nhìn thấy vẻ mặt thẳng thắn vô tư của nàng, không giống như là đang cố ý che dấu mối quân hệ của nàng và Tống Tử Ngư, trong lòng Đức phi cảm thấy nghi ngờ.
Chẳng lẽ, nàng ta và Tống Tử Ngư thật sự trong sạch sao? Rốt cuộc hôm nay cũng không thăm dò được chuyện gì.
Ngược lại càng làm cho.
Đức phi nảy sinh hoài nghi trong lòng.
Vì thế chân trước của Vân Khương Mịch vừa xuất cung thì chân sau của bà ta lập tức phái người đi điều tra thân phận của Tổng Tử Ngư.
Vốn dĩ bà ta vẫn cho rằng Vân Khương Mịch đã xuất cung, nhưng lúc này nàng lại đi vào Ngự thư phòng.
“Phụ hoàng! Không xong rồi!”
Nàng bày ra vẻ mặt khoa trương, nhìn lướt qua Tô Bỉnh Thiện một cách khẩn trương.
Mặc Quốc Thiên biết rõ nàng có chuyện muốn nói.
Lập tức nhìn Tô Bính Thiện tỏ ý muốn nói: “Lui xuống”
Tô Bính Thiện cung kính lui ra ngoài, còn dẫn theo đám người Lương tiểu công công ở ngoài cửa.
“Nói đi, có chuyện gì?”
Mặc Quốc Thiên đặt cuốn sách xuống, nhìn nàng.
“Phụ hoàng, người nên quản Mẫu phi cho tốt!”
Vân Khương Mịch đến gần, nói một cách thần bí: “Nhi tức nghe nói, Mẫu phi nhìn trúng khuôn mặt anh tuấn của Tống Tử Ngư, lúc này đang chạy khắp nơi đi nghe ngóng tin tức của Tống Tử Ngư đó!”
Mặc Quốc Thiên sửng sốt.
Thật sự là bởi vì, tin tức này khiến cho người khác không thể tưởng tượng được.
“Con nói cái gì?”
đang nói dối.
Vì thế, lập tức phân phó cho Tô Bính Thiện đi điều tra chuyện này.
Không lâu sau, Tô Bính Thiện đã mang về một “tin xấu bất hạnh’”
“Hoàng Thượng, đích thực có chuyện này!”
Tô Bính Thiện ấp a ấp úng, nhìn Mặc Quốc Thiên muốn nói rồi lại thôi: “Quả thực Đức phi nương nương có sai người đi nghe ngóng tin tức của Tống Tử Ngư!”
Chuyện này không thể chấp nhận được.
Sủng phi yêu quý nhất trong lòng Hoàng thượng, vậy mà lại nhìn trúng nam tử trẻ trung anh tuấn như Tống Tử Ngư? Trên đầu Hoàng thượng đội nón xanh rồi!
Mặc Quốc Thiên nhíu mày, dường như khó mà tiêu hoá được tin tức này.
Vẻ mặt Vân Khương Mịch tỏ ra đồng tình nhìn ông ta: “Phụ hoàng, nhi tức nhìn thấy trên đầu của người, càng nhìn càng thấy không bình thường”
“Không bình thường thế nào?”
Giọng nói của Mặc Quốc Thiên âm trầm, bất cứ ai cũng có thể nghe ra giọng nói ông ta đang cố gắng kiềm chế sự tức giận trong lòng.
Vân Khương Mịch lắc đầu thở dài: “Trên đầu của người, đều đã biến thành một đồng cỏ xanh rồi! Hay là mời Mẫu phi qua đây, hai người đóng của lại từ từ giải quyết?”
Mặc Quốc Thiên đang xem xét lời của nàng.
Nhưng sắc mặt đã trở nên lạnh lùng, ánh mắt cũng thâm trầm giống như: có thể chảy ra nước.
Suy nghĩ một lát, Mặc Quốc Thiên sai Tô Bính Thiện đi mời Đức phi tới đây.
Điều kiện quan trọng là, không được rút dây động rừng.
Cho dù Đức phi có hỏi cái gì, Tô Bính Thiện cũng không được nhắc đến chuyện này..
Danh Sách Chương: