“Thần thiếp rất khỏe, đa tạ Hoàng hậu nương nương quan tâm: Đức phi nói năng không rõ lên tiếng.
Như vậy còn nói khỏe?
Thấy bà chật vật như thế, Triệu Hoàng hậu cười to trong lòng.
Song trên mặt lại mang theo một chút tiếc nuối: “Chuyện tối hôm qua bổn cung đã nghe nói! Muội cũng đừng để trong lòng”
“Chuyện con cháu phải xem ý trời!”
“Khương Mịch và Phùng Dương vẫn còn trẻ, có hài tử cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn, không cần nóng lòng nhất thời” Nghe thì như đang an ủi Đức phi…
Nhưng sao Đức phi lại không nghe ra ẩn ý trong đó, rõ ràng bà ta đang cảm thấy vui sướng khi người khác gặp họa!
“Vâng, đa tạ Hoàng hậu quan tâm, là thần thiếp sốt ruột” Đức phi hậm hực lên tiếng.
“Hiện giờ bổn cung cũng chỉ có ba người cháu gái bảo bối thôi! Chuyện hoàng tôn không thể nóng vội, tất cả đều là duyên phận, cưỡng cầu không được!” Bà ta lại bắt đầu khoe khoang ba người cháu gái của mình.
Đức phi tức giận căn răng.
Nhưng vừa căn răng thì lợi lại đau, bà không nhịn được mà than nhẹ một tiếng.
“Hoàng hậu nói rất đúng” Đúng lúc này Lý ma ma tiến vào thông báo Minh Vương phi tới thăm.
Hiện giờ Đức phi vừa nghe được ba chữ “Vân Khương Mịch” thì lập tức giận sôi máu.
Bà mặc kệ Triệu Hoàng hậu vẫn còn ở trước mặt, quay đầu về phía Lý ma ma hung dữ ra lệnh: “Đuổi tiểu tiện nhân trong mắt không có bổn cung kia ra ngoài!” đấm giường.
Nào biết lời vừa mới nói xong đã nghe được giọng nói của Vân Khương Mịch truyền tới từ ngoài cửa: “Mẫu phi đừng vội đuổi con” Bà tức “Có người muốn gặp mẫu phi!”
Vân Khương Mịch bước vào.
Tuy rằng Đức phi ngã bệnh, nhưng khi bà thấy nàng tiến vào thì vẫn ngồi dậy nhìn nàng với ánh mắt hung dữ.
Nhưng với khí sắc hiện giờ của Đức phi, dáng vẻ đó đương nhiên không có hiệu lực.
Triệu Hoàng hậu hứng thú nhìn Vân Khương Mịch đến gần.
Vân Khương Mịch không nghĩ rằng Triệu Hoàng hậu cũng ở đây, lời nói đến bên miệng lại nuốt xuống.
Vốn lúc nãy nàng định nói “Phong Bảo” muốn tới gặp Đức phi, thăm bà một chút.
Phong Bảo này không phải là Phong Bảo kia.
Người mà Vân Khương Mịch nói vẫn là Cẩu Vĩ Ba.
Vốn nàng muốn cố ý kích thích Đức phi, nhưng bây giờ thấy Triệu Hoàng hậu cũng ở đây, nên Vân Khương Mịch cung kính hành lễ thỉnh an bà ta: “Con dâu thỉnh an mẫu hậu”
“Đứng lên đi, không cần đa lễ” Triệu Hoàng hậu càng nhìn Vân Khương Mịch thì càng “thích”.
Bà ta và Đức phi là đối thủ một mất một còn nhiều năm.
Song, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn!
Vân Khương Mịch không được Đức phi thích, thậm chí còn dám chọc Đức phi tức giận gần chết…
Ở trong mắt Triệu Hoàng hậu, Vân Khương Mịch có thể trở thành “đồng minh” của bà ta.
Con dâu cả của bà ta-Nam Cung Nguyệt, tính tình dịu dàng không muốn tranh đoạt.
Con dâu thứ, tức phụ của Khinh nhi-Tân Nghiên Tuyết thì thân phận lại có chút đặc thù.
Nàng †a bị kẹp giữa bà ta và Đức phi, vẫn luôn cư xử đúng mực với hai người bọn họ, không đắc tội với ai cũng không xem nhẹ người nào, lấy lòng cả hai.
Trong lòng Triệu Hoàng hậu cảm thấy không vui, nhưng không bắt được lỗi sai của Tân Nghiên Tuyết.
Dẫu sao ngày nào nàng ta cũng mang thuốc bổ đến cho bà ta, còn thay mặt bà ta mang tới cung Khôn Ninh.
Triệu Hoàng hậu muốn bắt bẻ, nhưng bà ta có cách nào?
Danh Sách Chương: