Trong lòng Mặc Phùng Dương cảm thấy đầy khó chịu.
Hắn quay đầu phát tiết lên người Mặc Hàn Vũ: “Không phải Nhị ca nói tới đây ăn mừng sinh thần bổn vương sao?”
“Đúng vậy”
Mặc Hàn Vũ không rõ ý của hắn lắm, thành thành thật thật gật đầu.
Mặc Phùng Dương rất muốn hỏi hắn, rốt cuộc là tới ăn mừng sinh thần của hắn, hay là tới để ăn chực…
Hắn bình tĩnh lại, thần sắc thản nhiên lên tiếng: “Nếu đã tới ăn mừng sinh thần của bổn vương.
Vậy còn mong Nhị ca múa một điệu để trợ hứng đi”
Mặc Hàn Vũ: “Ngươi nói gì!”
Khiêu vũ?
Hắn ta mà khiêu vũ á?
Hơn nữa, cho dù muốn trợ hứng, cũng nên thỉnh vũ cơ chứ.
Sao lại để Nhị ca hắn ta tự mình lên sân khấu khiêu vũ trợ hứng?
“Không được!”
Mặc Hàn Vũ nhanh chóng từ chối: “Tốt xấu gì bổn vương cũng là Vương gia.
Sao có thể khiêu vũ trợ hứng cho ngươi?”
Thật ra hắn ta muốn Mặc Phùng Dương mời vũ cơ đến.
Nhưng nhìn thoáng qua Chu Vũ Oanh đang ngồi bên cạnh, hắn ta lại rụt cổ, quyết đoán bỏ ngay cái suy nghĩ này.
Hắn ta! Không! Dám!
“Bổn vương sẽ không khiêu vũ!”
“Nhị ca, huynh ăn mừng sinh thần cũng quá không thành ý”
Mặc Phùng Dương chống cằm, không chút để ý quét mắt nhìn hắn ta: “Bổn vương nghe nói, trước đây Nhị ca từng tập múa một đoạn thời gian… Sao bây giờ lại không muốn trợ hứng cho bổn vương?”
“Chuyện này khiến bổn vương cảm thấy rất nghi ngờ, rốt cuộc Nhị ca tới đây có phải vì để ăn mừng sinh thần của bổn vương hay không”
Thứ Mặc Hàn Vũ chịu không nổi nhất chính là phép khích tướng.
Lúc trước uống say ngã vào phủ Minh Vương, bị Mặc Phùng Dương và Vân Khương Mịch nói vài lời khách sáo, cũng vì trúng phép khích tướng của Vân Khương Mịch.
Mà hắn ta buồn bực uống thêm một ngụm, sau đó say đến bất tỉnh nhân sự.
Lúc này lại bị Mặc Phùng Dương kích thích…
Hắn ta lập tức thẳng lưng: “Lão Thất, cơm có thể ăn bậy nhưng lời thì không thể nói bậy! Sao bổn vương tới đây lại không phải vì ăn mừng sinh thần của ngươi?”
“Không phải bổn vương đã tặng lễ vật cho ngươi rồi sao?”
Chẳng qua là đưa cho Vân Khương Mịch.
“Chẳng lẽ ngươi còn muốn bổn vương khắc mấy chữ ‘ ta tới đây để ăn mừng sinh thần của ngươi ‘ lên trán?”
Mặc Hàn Vũ giống như một con gà trống đang sục sôi ý chí chiến đấu.
“Một khi đã như vậy, Nhị ca nên múa một điệu.
”
Mặc Phùng Dương nhẹ nhàng bâng quơ cong khóe môi.
Mặc Hàn Vũ không cam lòng: “Đó là võ nghệ bổn vương khổ sở luyện ra.
Không phải luyện múa!”
“Có gì khác nhau sao?”
Mặc Phùng Dương cố ý làm bộ nghe không rõ.
Mặc Hàn Vũ tức giận trừng mắt nhìn hắn: “Lão Thất, ngươi không nói lý!”
Danh Sách Chương: