“Khi đó, tiết trời vô cùng giá lạnh, khắp nơi là một mảng trắng xóa… Lục ca không còn” Giọng điệu của Mặc Phùng Dương bỗng trở nên cô đơn: “Từ đó về sau ta đã biết, người nào có quan hệ thân thiết với †a thì sẽ trở thành cái đinh trong mắt những người còn lại”
“Cho nên sau đó bổn vương tập thói quen lẻ loi một mình” Cho dù Mặc Lệ Nga là muội muội ruột của hắn, Mặc Phùng Dương cũng rất ít khi thân cận với nàng ta.
Hăn là sợ mất đi, cũng sợ liên lụy đến người khác.
Nghe được những lời này, Vân Khương Mịch cảm thấy vô cùng khó chịu.
Hóa ra, tính tình lạnh nhạt này của Mặc Phùng Dương cũng không phải đã có từ khi sinh ra.
Sở dĩ hắn trở nên như vậy đều do bị bọn họ bức!
Vân Khương Mịch quay đầu lại, gắn từng chữ: “Một khi đã như vậy chúng ta càng phải liên thủ với người khác.
Để cho những người đã hại ngươi phải xuống địa ngục!”
“Được, bổn vương đến Phủ Chu Vương với ngươi” Mặc Phùng Dương nhìn nàng thật sâu, hai người còn chưa kịp ra cửa thì đã nghe được giọng nói của Phong Bảo truyền đến từ phía sau: “Đứng lại! Các người đứng lại cho ta!” Vân Khương Mịch xoay người nhìn lại, thấy Phong Bảo trông như một cái bánh bao thịt đang “lăn” lại đây.
“Đứng lại! Ai cũng không được đi!” Phong Bảo thở hổn hển chạy tới gần, túm lấy tay hai người: “Các người tới đây với ta, ta có chuyện muốn nói” Cậu bé xụ mặt, trên khuôn mặt nhỏ là sự nghiêm túc hiếm thấy.
Thấy thế, Vân Khương Mịch và Mặc Phùng Dương không khỏi nhìn nhau: “Nhi tử, con làm sao vậy?”
“Không cho phép nói chuyện!” Phong Bảo nhìn nàng, không nói một lời, dẫn hai người đến… Hoa viên trong rừng cây.
“Không thể để hạ nhân nhìn thấy, đỡ khiến các người mất mặt mũi.
Có người lớn nào như các người không? Có thể để ta bớt phiền lòng được không, ông cố ngoại bố trí rất nhiều công khóa cho ta, ta không có thời gian quản các người!” Phong Bảo khoanh hai tay, dáng vẻ trông như một tiểu đại nhân đang giáo huấn hai người.
Vân Khương Mịch: “ Mặc Phùng Dươn: Tiểu tử này lại chịu kích thích gì vậy?
Vân Khương Mịch vươn tay, sờ trán của Phong Bảo: “Không phát sốt mà? Sao lại nói mê sảng?” Nào biết, Phong Bảo lại đánh một phát vào bàn tay nàng: “Đừng giả ngu với ta! Thành thật khai ra mau, vì sao hai người lại cãi nhau?” Cãi nhau?
Ra là vậy, Vân Khương Mịch lập tức hiểu rõ.
Hóa ra tiểu tử này là vì chuyện nhỏ kia nên mới vội vã đến tìm bọn họ?
Nhớ tới chuyện lúc nãy ở cửa, quả thật là có cãi nhau… Vẻ mặt Vân Khương Mịch và Mặc Phùng Dương hơi mất tự nhiên.
Nàng chột dạ ho khan một tiếng: “Cái kia, nhỉ tử à…”
“Vì sao lại đánh nhau!
Phong Bảo không cho nàng cơ hội lên tiếng, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, tiếp tục hỏi.
Đánh nhau?
Lời đồn này quá mức rồi!
Bọn họ căn bản không hề động thủ!
Phong Bảo kéo tay Vân Khương Mịch, nhìn thấy trên cổ tay của nàng đã đỏ ửng một mảng, cậu bé đau lòng thổi cho nàng.
Sau đó giận dữ trừng mắt nhìn Mặc Phùng Dương: “Ngươi chính là kẻ lừa đảo!”
“Ngươi đã nói chỉ cần ta nhận ngươi làm cha, ngươi sẽ đối xử tốt với mẫu thân tai”
“Ta vẫn chưa đồng ý, thế mà ngươi đã dám động thủ với mẫu thân ta! Mẫu thân ta đã nói qua, không thể chấp nhận người vũ phu! Cho nên ta không muốn người cha như ngươi!” Mặc Phùng Dương: “…” Đầy đầu hắn toàn là mờ mịt.
Nhìn bánh bao thịt trước mặt đang muốn khóc, hắn bỗng nhiên luống cuống tay chân.
Danh Sách Chương: