Thôi Tĩnh vội vàng nhặt lên, đọc nhanh như gió.
Sắc mặt hắn ta lập tức thay đổi: “Vương gia, xảy ra chuyện lớn rồi!”
“Bổn vương biết đây là chuyện lớn! Nếu không phụ hoàng cũng không giận đến vậy, cũng sẽ không bảo bổn vương lập tức hồi kinh!” Mặc Vân Khinh hung dữ mắng: “Tân Nghiên Tuyết, đồ xuẩn phụ này!”
“Bổn vương bảo nàng ta làm việc giúp mình, cũng không bảo nàng ta đi làm chuyện xấu! Lão tử ở biên cương liều mạng còn nàng ta thì đốt lửa nơi hậu viện! Đốt đến nỗi mông lão tử cũng không giữ nổi!”
“Nếu Ngũ Quân Doanh bị cướp đi, lão tử muốn mạng của nàng ta!” Mặc Vân Khinh ở cùng một đám người thô thiển ở biên cương một thời gian, bây giờ lúc nói chuyện cũng mang theo vài phần khí tức của thổ phi.
Thôi Tĩnh yên lặng nuốt nuốt nước bọt: “Vương gia, việc này…”
“Câm miệng!” Mặc Vân Khinh cực kỳ bực bội, tức giận nổ phổi, không muốn nghe bất luận kẻ nào nói chuyện.
Hắn ta nôn nóng ôm đầu, đi qua đi lại tại chỗ.
Sau một lúc lâu mới miễn cưỡng nghĩ ra một biện pháp: “Bổn vương lập tức viết một phong thư bày tỏ nỗi ăn năn hối hận”
“Ngươi phái người cấp tốc đưa về kinh thành cách đây †ám trăm dặm! Nhìn thấy phong thư này của bổn vương, phụ hoàng hẳn sẽ miễn cưỡng bớt giận.
Chờ bổn vương chạy về kinh thành, chắc chắn phụ hoàng sẽ trách phạt nhẹ nhàng hơn” Thôi Tĩnh vừa nghe xong thì lập tức cho rằng đây là một ý kiến hay, vội vàng gật đầu, hầu hạ bút mực.
“Ngu xuẩn!” Mặc Vân Khinh tiếp tục mắng: “Chẳng những hại bổn vương gặp nguy, mà ngay cả hài tử trong bụng cũng không giữ được.
Rốt cuộc bổn vương lấy nàng ta làm gì?”
“Muốn bổn vương tức chết có phải không!” Thôi Tĩnh biết người hắn ta mắng vẫn là Tân Nghiên Tuyết…
Hắn ta cúi đầu, không dám nói tiếp.
Sau khi mắng một lúc lâu Mặc Vân Khinh mới nguôi giận.
Nhanh chóng đưa phong thư đó cho Thôi Tĩnh: “Lập tức đưa về kinh thành, đây là phong thư mà bổn vương dốc hết tâm huyết, chân thành đến không thể chân thành hơn” Thôi Tĩnh nhận lấy nhìn lướt qua rồi vội vàng ra ngoài.
Không đến năm ngày, Mặc Quốc Thiên đã nhận được phong thư “dốc hết tâm huyết”, “ăn năn hối cãi” của Mặc Vân Khinh.
Ông ta lạnh mặt đọc thư.
Nào biết sau khi xem xong “thư ăn năn”, Mặc Quốc Thiên tức giận đến nỗi mặt mày trở nên xanh mét!
Tay ông ta run rẩy, tức giận xé “thư ăn năn”, giận dữ mắng: “Đồ hỗn trướng! Rốt cuộc đây là viết thư ăn năn hay là thư khiêu khích!”
Mặc Phùng Dương và Mặc Vân Đức ngồi một bên, bọn họ đang phê duyệt tấu chương với Mặc Quốc Thiên.
Thấy ông ta bỗng nhiên tức.
, huynh đệ hai người nhìn nhau, vội vàng đứng dậy: “Phụ hoàng bớt giận!”
“Phụ hoàng, đã xảy ra chuyện gì?” Mặc Vân Đức cẩn thận hỏi.
“Lão tam thật hỗn trướng! Vốn dĩ trãm nghĩ nếu hắn biết ăn năn thì cùng lắm trãm cũng chỉ răn dạy vài câu rồi bỏ qua chuyện này!” Mặc Quốc Thiên tức giận đến nỗi cả người phát run!
Ông ta xé nát phong thư trong tay, toàn bộ ném xuống đất: “Thế mà hắn không những không biết ăn năn”
“Trái lại, còn nói trãm bất công! Xem ra hẳn chết cũng không biết bản thân đã làm sai!” Nghe được những lời này, Mặc Vân Đức có chút khiếp sợ.
“Chuyện này, sao có thể?” Tuy răng tính tình Mặc Vân Khinh cương liệt, làm việc lại hơi thiếu thỏa đáng.
Nhưng cũng không phải là người sắp chết đến nơi còn mạnh miệng.
Đặc biệt là lúc này đây, phụ hoàng thật sự tức giận…
“Phụ hoàng, có phải có hiểu lầm gì hay không?” Mặc Vân Đức muốn nói giúp Mặc Vân Khinh vài lời.
Danh Sách Chương: